Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (15)


Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi1 nhấn đây
Hồi thứ 15.
Cờ bay phất phới.
Nói về bọn Sơn Đường. Khi quân triều đình chiếm vùng Hoang Đường với quân số lên đến một doanh khiến Phá Vương hiểu rõ, kế tiếp là Sơn Đường. Một mặt y ra lịnh kêu gọi bọn đi “làm ăn xa” trở về. Bắt cóc thêm 2 lang y chữa nội ngoại thương ở huyện Hồng Loan. Thu nhận những tay anh chị, trốn tránh pháp luật bổ sung thêm vào quân số, từ vùng Hoang Đường đến. Mặc dù có một số lâu la của y tìm cách đào ngũ nhưng quân số của y lại tăng lên đến 150 quân. Sát vương tuy đang bị thương nhưng vẫn đưa ra những nhận xét rất chính xác. Cần tạo thêm nhiều cung thủ và làm thêm cung tên. Phòng thủ chính ở vùng sườn đồi núi đá vôi. Lấy núi Sọ Người là mục tiêu phòng thủ chính. Tạo một tuyên chốt phòng thủ từ núi Lớn đến núi Răng Cọp. Chuyển 2 cây nỏ được chúng phong là Nỏ Thần về phía đồi núi (còn gọi là ná, như cây cung nhưng có thanh gỗ ở giữa để gắn tên, bắn bằng lẫy cò, có thể bắn được 2 mũi tên cùng lúc. Khi lên dây, một chân đạp cánh cung, hai tay lên dây gài vào chỗ lẫy cò, sát thương trên trăm trượng. Đây là cây ná bắn voi của người dân tộc vùng Sơn Đường). Chúng tin là quân triều đình đi theo lối ấy, qua sạn đạo là việc không thể, khi cần chúng cắt dây các cầu treo thế là xong. Vì thế chúng chẳng cần phá hủy các công trình đó, mục đích là chúng dụ quân triều vào để bắn tỉa. Quả nhiên chúng lý luận rất là đúng. Đi qua sạn đạo tuy khó khăn nhưng chỉ nửa canh giờ mà thôi là vào tới động Sơn Đường dưới núi Sọ Người. Nhưng đi đường vòng ư, mất cả ngày nếu chưa biết lối đi. Lại đi dưới những ngọn núi răng cọp, dưới chân là đá tai mèo, gai góc cỏ dại, phơi mình ra để bọn chúng bắn. Với lợi thế lại thêm bị dồn vào thế liều mạng chúng không hề nao núng. Sơn Đường như ngày hội, cả trăm cây cung được làm ra, hằng vạn mũi tên bằng tre làm vội, hằng trăm trượng dây được tết lại để chuyển lương thực, cung tên lên các hang hốc trên các sườn đá vôi. Và vui như tết là tập bắn. Tham vương thì lo việc đốc thúc việc làm  cung tên, Sát vương thì lo huấn luyện, Phá Vương luôn luôn động viên. Một lá đại kỳ đầu lâu xương chéo được đăt trên núi Đầu Lâu, làm hiệu lịnh bay phất phới rất khí thế. Đâu đâu cũng rộn ràng, người nào cũng tay đao, vai cung. Bọn Sát Phá Tham, Cự Đồng Binh tạo kiếp nạn sẵn sàng chống linh (Kình Linh) của triều đình. Chỉ nghe bọn chúng lập đi, lập lại những từ nghèo nàn hầu như giống nhau là do thám, bắn, giết, chém, phục, chiếm, đoạt....
Trong lúc ấy bọn Sát Phá Tham... vì lý tưởng triều đình thì sao? Cũng vẫn dùng các từ ấy.nhưng đó là trách nhiệm gánh trên vai của họ. Và khi bước vào cuộc chiến, từ được 2 bên dùng nhiều nhất là “sống hay là chết” (Tử hay là vi). Tại đây là môi trường của cái chết, cái bị thương là rất dễ, chỉ cần xâu xấu thôi là chết. Hằng trăm con người luôn luôn đang rình rập nhau, đem mọi thủ đoạn, âm mưu đến cả sự thông minh để mưu hại lẫn nhau. Con số mà người ta cần biết là con số thương vong, số tấc đất lấn tới... chứ không phải số tiền. Và từ “may mắn” cũng được thầm thì nói. Như, may mà hôm nay cơ, đội ta ở tuyến sau làm trừ bị, may mà gặp quan chỉ huy không có số nướng quân, sat quân, may mà bị thương không chết, may phước chưa bị thương nhẹ.



Lãnh binh Liêm Tham là một người có nét đặc thù. Y thích chiến tranh, y muốn có chiến tranh, y thích hợp trong thời kỳ tao loạn. Y muốn có giặc để y trổ tài. Loạn thế tạo anh hùng, cho nên y bỏ ngỏ vùng Hoang Đường sinh loạn, để y đánh dẹp trở thành con người nổi bật. Bọn Sơn Đường càng mạnh bao nhiêu chiến thắng của y càng vang dội. bấy nhiêu. Phải có nhiều kẻ thua, chiến thắng của y mới giá trị. Khi quan triều kéo đến vùng Hoang Đường, để chuẩn bị đánh vùng Sơn Đường y cảm thấy bị đánh mất một cơ hội. Bất ngờ vui mừng cho y, khi quan Thượng thư bộ Binh yêu cầu y động binh trước ngày 20.
Y tập trung 3 cơ, mỗi cơ có 10 đội, mỗi đội có 50 quân. Vị chi 1500 quân, trong đó có 300 cung thủ, 65 ngọn cờ. Mang theo 4 ngày lương khô, có nghĩa muộn nhất là chỉ nội trong 4 ngày là hát khúc hoan ca mừng chiến thắng trở về.
Gióng trống mở cờ, tinh kỳ phất phới (Linh Kỵ Quyền). Ngày 19 y đã tập trung dựng doanh trại tại ngã ba Sơn Đường. Lại có một vệ của doanh Trung Quân do Liêm Binh chỉ huy, từ vùng Hoang Đường đến trợ chiến và giám sát trận đánh. Khí thế quân triều hừng hực, bọn quản cơ, suất đội rất oai dũng đi kiểm tra từng mũi tên, lá chắn (khiên bằng mây), ngọn giáo, lưỡi gươm trước khi bước vào trận đánh ngày mai.
Tất cả mọi hoạt động của quân triều không qua mắt bọn Sơn Đường.
Ngày 20 tết năm ấy. Quan Lãnh Binh Liêm Tham đem 1500 quân tấn công vào vùng Sơn Đường, bị chận lại ở sạn đạo. Những tốn thất liên tiếp trong 2 ngày đầu khiến nhà vua lo lắng. Ngày thứ hai y mở thêm mũi thứ hai đánh lên đồi đi qua những vùng đồi núi hình răng cọp, dưới chân là đá tai mèo nhọn hoắt. Cả 2 ngã đường đều bị cung thủ của bọn Sơn Đường chận đánh, với lợi thế từ các núi đá vôi ở trên cao bắn xuống. Mặc dù các tin báo về triều đình đã giảm con số thiệt hại xuống một nửa, chỉ có 30 thương vong khiến nhà vua ưu sầu ra mặt.
Ngày 23 ông Táo về trời. Hung tin bay về triều đình, quan lãnh binh Liêm Tham do đốc chiến bị trúng nỏ lớn vào cổ tử thương, khiến cả triều đình bàng hoàng. Kết quả 4 ngày tử chiến, thương vong lên đến 120 người. Quan Phó lãnh binh bọn Cơ binh đã hết lương thực xin rút lui, nhưng lịnh triều đình yêu cầu bàn giao lại cho doanh Trung quân của triều đình, ngay ngày hôm đó phải có mặt ở trận địa.
Bọn lính làm nhiệm vụ đưa tin hỏa tốc lưu tinh bay vèo vèo trên đường xứ Ngọ, Tỵ, Thìn suốt ngày đêm không nghỉ.
Một hình ảnh do một họa sỹ vẽ vùng đất Sơn Đường được gởi nhanh về triều đình. Để minh chứng cho nỗi khó khăn của các chiến sỹ ngoài mặt trận.
Khi quan Thượng thư Đô thống trình những hình ảnh vùng Sơn Đường lên. Nhà vua không hết lời than thở. Suốt 35 năm làm vua đất nước thái bình, đây là lần đầu tiên có một trận đánh lớn, kết quả lại quá thê thảm.
Cùng lúc quan khâm sai Thiên Phủ đang nắm quyền Tổng đốc đưa ngay quan khâm sai Thiên Tướng nắm quyền Lãnh binh bọn Cơ binh xứ Thìn. Và việc đầu tiên là Lãnh binh Thiên Tướng lịnh cho bọn Cơ binh đóng dọc vùng đồi núi đến chùa Hồng Linh tự để đón lõng bọn Sơn Đường bỏ trốn, yểm trợ cho quân triều tấn công. Đồng thời mở ngay cuộc điều tra về tư dinh của quan lãnh binh Liêm Tham. Không khó khăn gì đã phát hiện một căn phòng bí mật giam giữ nàng Thái Âm Kiếp.
Qua câu chuyện của Thái Âm Kiếp, được biết rõ ràng về cái chết của viên khâm sai 20 như sau: Khi Lãnh binh Liêm Tham tiếp quan khâm sai tại tư dinh, qua ngôn ngữ nàng Thái Âm Kiếp phán đoán người được quan Liêm Tham tiếp ắt là chức vụ rất lớn. Nàng ta la để cầu cứu. Việc bại lộ quan Liêm Tham ra tay hạ độc thủ và chôn xác Khâm sai 20 tại bên trong tư dinh của y. Còn nàng Thái Âm Kiếp từ đó bị giam xuống hầm bí mật.
Tin tức lại bay về. Buổi họp khẩn tại Cơ mật viện gồm có nhà vua, quan Tể tướng, quan Thượng thư bộ Binh, Bộ Hình và có cả quan Ngự sử. Lần đầu tiên quan Tể tướng được sự ủng hộ quan Thượng thư bộ Hình phản đối nhà vua về việc ngài định đoạt công (Vũ Khúc) và tội (Sát Phá) của quan Liêm Tham là không công bằng. Nhà vua bỏ qua mọi tội lỗi của quan Liêm Tham, vẫn cho làm lễ tang theo phong cách Lãnh binh. Ý kiến của nhà vua được sự đồng tình quan Thượng thư bộ Binh và viên cận thần cả 2 đều cho rằng, đã chết rồi thì thôi, phanh phui việc đó chỉ làm xấu mặt bọn quan lại triều đình nhất là phía bộ Binh, y đã bỏ mình vì nước, không truy thăng, tặng thưởng lên Chưởng vệ là đủ rồi. Việc bồi thường thiệt hại cho nàng Thái Âm, nhà vua bảo: “Cái đó để trẫm lo, không để thiệt cho nàng ấy”, vụ Khâm sai 20 được xếp vào tai nạn trong công vụ, khỏi phải báo tư thù. Thế là nhà vua xuất tiền túi ra khai thông bế tắt, 2 vị đại quan hết tranh luận. Nàng Thái Âm Kiếp được bí mật đoàn tụ với chồng là chàng Thiên Lương phục vụ cho nhà sách Cơ sở 2 của Cơ Mật viện. Nhà vua chu cấp 400 lạng vàng để mua một căn nhà nhỏ gần đấy.
SSS
Cùng lúc ấy, tin tức chiến sự vùng Sơn Đường cứ 6 giờ lại có những bản tin gởi về, với những bước tiến quân chậm chạp nhưng thương vong không quá 10 người mỗi ngày.
Ngày 27 tháng chạp năm ấy. Tin hoan ca và hung tin cùng bay về triều đình. Giờ ngọ quân triều đình đánh tan được bọn giặc Sơn Đường, nhưng thiếu gia Thái Dương đã anh dũng liều mình khi tên Phá vương đặt điều kiện quân triều phải rút lui, nếu không y sẽ giết. Từ trên miệng hang của hòn Sọ Người cao hơn 50 trượng, vị thiếu gia bán thân bất toại làm được chuyện phi thường, với ngón tay của những người chơi đàn rất khỏe, Thiếu gia ôm cứng lấy tên Phá vương xô y xuống núi. Cả hai từ miệng của hòn Sọ Người rơi xuống, dưới sự chứng kiến của gần 2 ngàn triều đình. Không còn con át chủ bài trong tay, tên Sát vương cũng lao đầu xuống tự sát.
Tham vương vốn là một tên ham sống sợ chết. Đem 80 quân đa phần mang đầy thương tích còn lại xin hàng. 10 tên chạy trốn bị bọn cơ binh bắt. Đổi lại quân triều thương vong lên đến 200 người. Nhà vua không vui, không buồn khi chiến dich An Dân đã kết thúc.
“Trẫm muốn xây dựng tại ngã ba Sơn Đường đền thờ Trung Dũng và phong cho thiếu gia Thái Dương là Trung Dũng Chi Thần, cho thờ các binh sĩ tử trận tại đấy.”

Những ngày tết năm đó nhà vua không vui. Viên khâm sai cận thần vận động các quan lớn trong triều, chúc mừng vua với thắng lợi lớn ở Sơn Đường nhưng trong thâm tâm nhà vua ngài nặng trĩu canh cánh một nỗi buồn phiền (Việt Tang), vì ngài gánh lấy một trách nhiệm rất lớn do ngài khởi xướng (Cự Việt) chiến dịch An Dân, giá như việc khởi xướng ấy bắt nguồn từ quan Tể tướng, hay quan Thượng thư bộ Binh thì lại khác. Nhưng nó bắt nguồn tùy hứng, căn nguyên của nó từ một việc rất nhỏ. Đó là ngài không muốn để mất viên cận thần yêu quí của ngài. Hành quân chẳng qua là đi tìm “hắn”. Thế mà “hắn” lại vô tư nhận xét, cho rằng đánh từ vùng Hoang Đường lên Sơn Đường kết quả tồi tệ hơn là đánh Sơn Đường trước. Thế là nhà vua buồn. Hắn vẫn ca ngợi đánh sớm như thế rất là tốt, để muộn nữa không biết cái tai họa lớn như thế nào.
Ngày mồng 7 tết năm đó. Thấy nhà vua vẫn ưu sầu viên cận thần “rủ rê” nhà vua “vi hành” theo ước nguyện của ngài. Để tổ chức chuyến vi hành hành này, y vất vả không ít. Y yêu cầu quan Phủ Doãn xứ Ngọ “làm sạch” phía đông và nam kinh thành theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Những bọn đá cá lăn dưa, trời đánh thánh vật, bọn cờ bạc rông dài, du thủ du thực, bọn phụ nữ không chịu ở nhà ra đường đứng cả đêm, cả ngày... được đưa đi xây dựng Trung nghĩa đền tận xứ Thìn. Và ngày mồng 7 vẫn còn là ngày tết đường phố không nhộn nhịp như ngày thường. Đó là dịp để nhà vua đi thăm thú ít bị va chạm nhất. Y lại thuê mướn người để dọn dẹp nhà cửa của y tươm tất hơn thường lệ. Nếu nhà vua “nổi chướng” đòi thăm viếng để y khỏi bẽ bàng.
Vào đầu giờ thìn, chiếc song mã do khâm sai 24 là người “Cổ Tích” làm mã phu. Di chuyển qua cửa sau Hoàng cung là Thái Bình môn. Một trung niên nhìn vẻ bên ngoài khoảng 40 đầu đội mũ lông, mình khoác áo lông thú do sứ thần Nga la tư tặng, phong thái nho nhã, dung mạo xinh đẹp như phụ nữ trong bức danh họa “Người phụ nữ kiêu sa”. Ngồi bên cạnh là viên cận thần uy phong trong nhung y ngự lâm quân, nét phong trần hằn lên khuôn mặt dáng dấp khoảng 50. Chiếc song mã quay đầu về hướng Đông Nam môn, có 2 chiếc song mã khác bí mật bám theo là Tham, Phá nhị vị khâm sai và một chiếc của quan Phủ Doãn (quan đầu tỉnh tại Kinh đô) đi cùng Khâm sai Thất Sát.
Chiếc song mã của nhà vua hướng đến chiếc cầu nổi tiếng xứ Ngọ là Trung Lương kiều bắc qua sông Bảo Giang, có lan can gắn những con sư tử hí cầu tuyệt đẹp. Những chiếc thuyền hoa đậu dọc ven bờ hay đang thả trôi theo dòng sông. Khi chiếc song mã của nhà vua vừa xuống phía bên kia cầu, một kỵ sĩ phi con ngựa đẹp phóng ngang mũi xe của nhà vua, trên đầu kỵ sĩ 2 bên cạo trọc, để giữa một cái bờm cao khoảng gang tay, model La Mã cười nham nhở, sau khi suýt một tí nữa lao vào xe của ngài. Nhà vua quay lại phía viên cận thần:
- Ủa nó là người nước nào vậy?
Viên cận thần đau khổ nói:
- Thưa nước Đại Tử Vi đấy ạ.
- Ối trời ơi! Trẫm ngỡ là quân La Mã xâm phạm (Đà Hình) ta.
Nhà vua lại than tiếp: Chỉ mất 5,3 phút trở thành “người không giống ai” nhưng mất cả đời người chưa chắc trở thành người bình thường. Viên cận thần chết cháy trong lòng, do quan Phủ doãn làm ăn bê bối quá, thầm nghĩ, có lẽ bọn con ông cháu cha chăng. Chiếc xe chạy chầm chậm tiến về phía nam nơi nổi tiếng xứ ngọ. Đường phố trông khá vắng vẻ. Nhà vua lên tiếng:
- Phố vắng, không như trẫm nghĩ.
- Dân chúng có thói quen ăn tết hết cả tháng giêng. Thưa bệ hạ.
- Chỉ có trẫm chưa biết ngày nghỉ, ngày phép là gì.
- Một số người câ cuộc đời là cuộc ăn chơi từ bé đến già. Còn chúng ta thì vất vả từ học đến làm. Dẫu sao, thì tên La Mã vừa rồi cũng không nguy hiểm bằng bọn chọc trời khuấy nước Sơn Đường.
Chiếc xe lăn bánh theo con lộ hai bên có những hàng cây cao bóng mát. Bên vệ đường có một người đàn ông đang bày những cuốn sách ra bán, cạnh đó một thiếu nữ mặc áo 2 dây, trên hở dưới hở thoạt nhìn như chiếc yếm. Tên mã phu Cổ Tích vội tăng tốc nhưng nhà vua cũng kịp thời nhìn thấy cảnh ấy.
- Nó ăn mặc kiểu gì kỳ vậy?
Viên khâm sai buộc miệng ăn nói ẩu tả theo thói quen:
- Chúng nó phơi bày hàng hóa...
Nói đến đó chàng ta giật mình im thin thít. Nhà vua hỏi:
- Khanh vừa nói từ “phơi bày hàng hóa” là cái gì?
- Xin thưa. Thần thấy một người đàn ông đang phơi bày hàng hóa là sách vở để bán.
- Bộ khanh không thấy đứa con gái chỉ mặc cái yếm thôi sao?
- Thần có thấy một phụ nữ nhưng mặc cái gì thần không biết.
Nhà vua quay mặt qua bảo:
- Khanh đừng có láo nhé. Cả đứa con gái to như thế mà mô tả lại hình dáng, ăn mặc cái gì mà không biết. Trong khi, tiêu chuẩn quan sát của khâm sai chỉ 3 giây vẽ lại được bức tranh đã thấy.
- Thần là đại quan của triều đình ra ngoài phải giữ lễ. Nhìn bọn phụ nữ chỉ nhìn từ cổ trở lên mà thôi. Phần Đà La thần không quan sát.
Nhà vua bật cười ha hả. Ngài thầm nghĩ đó là câu dặn dò của ngài. Lòng nghĩ, “hắn” sợ sập bẫy nên nói thế. Nhưng ngài lại nghĩ tiếp “hắn” xiên xỏ ngài ra đường nhìn gái. Lập tức 2 ngón tay đẹp chỉ vào mặt viên cận thần.
- Nè nè. Ngươi đừng nói xiên xỏ ám chỉ trẫm ra đường nhìn gái. Nè -ngài xòe một ngón tay ra- trẫm được quyền ngoại lệ, miễn trừ, bất khả xâm phạm... Ngươi thì không. Nè cho ngươi nói lại ngươi thấy gì?
- Thần chỉ thấy khuôn mặt của một người phụ nữ.
Nhà vua hậm hực chịu thua. Ngài bảo:
 - Đánh xe đến Cảo Hương đường.
Đó là hiệu sách, cơ sở 2 của Cơ Mật viện. Viên khâm sai bèn lên tiếng:
- Hạ thần mời bệ hạ đến viếng tệ xá.
- Ừ.
Nhà vua thầm nghĩ. Ta chờ đợi lời nói ấy từ sáng đến giờ. Ngài rất vui khi đến thăm nơi ăn chốn ở của viên cận thần. Một số quan đại thần có nhà cửa bên trong Kinh Thành ngài từng đến chơi. Nhưng viên cận thần ngài yêu thích lần nào cũng viện cớ từ chối.
- Khanh suốt đời nói dối với trẫm. Thà rằng khanh nói. Bên ngoài có nhiều cảnh chướng tai gai mắt như Âm Dương ngộ Kình, cái lỗi bên ngoài đâu phải khanh gây ra đâu. Đó là việc của bộ Học, bộ Lễ.
Phía tây bên ngoài Kinh thành là nơi vắng vẻ, nề nếp như trong Kinh thành. Tránh những xô bồ phức tạp mời vua đến nhà y là hay nhất. Khổ nỗi nhà cửa của y lại xoàng xĩnh tầm thường, chẳng ai lại muốn mời một vị khách cao quý đến như thế về nhà mình. Nhà vua không hiểu điều ấy.
Khi xe nhà vua dừng bánh trước một ngôi nhà vườn thường thấy ở xứ Ngọ thuộc giới trung lưu trở xuống. Nhà có 2 trụ cổng, hàng rào chè tàu xanh làm tường vây, một  ngôi nhà bình thường có che thêm gian bếp ở chái tây, nằm lọt giữa khoảng sân vườn, phía trước có hòn non bộ nhỏ, chung quanh vườn có trồng cây ăn trái và cả cây cảnh chen lẫn nhau. Cạnh đấy một ngôi nhà cũng y hệt.
- Khanh ở đây đã bao lâu?
- Thần ở đây hơn 30 năm rồi. Kể từ ngày xưa, sư phụ hạ thần thuê ở, đến đời thần cũng thuê ở, nay mua lại ngôi nhà này. Tại đây có hình bóng của sư phụ hạ thần, một số cây trái do sư phụ trồng và đồ dùng của sư phụ đến nay thần vẫn giữ lại. Vẫn lối đi ấy, vẫn con đường này thần đã quen rồi. Thần chỉ nuôi thêm thằng bé con, một con chó, con mèo mà thôi.
Nghe thế nhà vua rất cảm động, ngài ban cho đứa bé một đồng “hỉ tệ” bằng vàng to bằng lòng bàn tay. Đây là đồng bạc nhà vua thường đúc hằng năm. Để mừng các quan lại bằng đồng, bằng bạc và bằng vàng. Nếu quan khâm sai 20 còn tất thuộc về người ấy.
- Thần có cái này hay lắm.
Viên khâm sai bưng đến một cái tráp khá đẹp, từ từ mở ra, nhà vua ngóng đợi được xem gì. Nào ngờ chỉ là những tờ giấy gói bánh kẹo, thoạt nhìn nhà vua cũng biết nó xuất phát từ phòng Ngự thiện Hoàng cung tuy đã bạc màu.
Nhà vua ngạc nhiên:
Như thế nghĩa là gì?
- Xin thưa, đây là những tờ giấy gói bánh, ngày xưa bệ hạ đã ban cho thần, được cất giữ làm kỷ niệm.
Những cái bánh ấy được gói 2,3 lớp niêm phong, bằng những con dấu nhỏ bằng móng tay. Bên ngoài là niêm phong cuối cùng, cùng hạn kỳ sử dụng.
- Chỉ thế thôi mà khanh cất giữ kỹ thế sao. Thế còn các đồng hỉ tệ khanh cất kỹ lắm?
- Thần cũng cất tại đây thôi, dưới vỏ bánh này. 16 đồng cả thảy.
Nhà vua cười:
- Khanh cất giữ nhiều kỷ niệm của trẫm.
- Đáng tiếc là thần chẳng có gì để kỷ niệm lại cho bệ hạ mà thôi.
Nhà vua cười cười, vừa uống ngụm trà vừa nói:
- Có đấy. Tại khanh không nghĩ ra mà thôi.
- Có lẽ những cây cảnh mà Cơ Mật viện tặng bệ hạ hằng năm.
Nhà vua lại cười dịu dàng bảo:
- Cái đó là của Cơ Mật viện chứ đâu phải của khanh.
- Tệ thật. Thần ngu dốt chẳng nghĩ ra.
Nhà vua khe khẽ ngâm:
Càng xa xứ Ngọ càng thương nhớ.
Chỉ muốn làm chim chóng trở về..
- Nhưng đó là bản mật tấu thưa bệ hạ.
- Nhưng là kỷ vật đối với trẫm đấy.
Nhà vua yêu thích phong cách sống giản dị của viên cận thần. Y chẳng quan tâm gì cả, chỉ mong cho tròn công việc như Tử Vi ngộ Tuần. Ngài bảo:
- Hôm nay là ngày hạnh phúc của trẫm.
Chương kết.
 Hồi cuối.
  • Private comment
  • Ngoisaobang
         Tấm hình động trên cháu mới làm trong trình Ulead GIF Animator (UGA) bác à. Lúc đầu cháu cũng định lấy bối cảnh ở Huế để lồng với hình của bác. Nhưng cảnh đẹp thì nhiều mà không tìm được cái nào phù hợp với vị trí của bác. Sau đó nghĩ tới nơi bác đang ở là Đà Nẵng và tìm được ảnh cầu sông Hàn buổi tối lung linh. Cháu thấy ưng ý và làm bác à. Bác có để ý là tấm hình của bác trong ảnh trên, mầu sắc tối hơn trong hình gốc cháu lấy của bác. Đó là cháu sử dụng một số hiệu ứng Plusin trong mục Filter (cái này phải cài thêm bác à). Trình UGA tạo ra các ảnh động và cháu định dùng các ảnh động này nhúng vào trình Selteco và một số trình khác nữa.
    Thời gian này cháu đang rảnh nên cũng mầy mò tìm hiểu các trình làm flash để giải trí và hiểu biết thêm. Mặc dù thời gian trước cháu cũng tìm hiểu về flash nhưng là flash 3D phục vụ cho công việc. Có gì hai bác cháu cùng trao đổi kinh nghiệm để cháu học tập thêm bác nhé!
    Chúc bác luôn vui vẻ và có nhiều bài viết cũng như chương trình flash hay!   
    • Bửu Đình
      Trình UGA xuất được cả flash nhỏ, lấy các flash này nhúng vào trong trình Selteco. Hai trình này không xung đột nhau.
  • Ngoisaobang
    Nhanh quá! Đã chuẩn bị đến hồi cuối rồi.
    Mấy hôm vừa rồi cháu thử tìm hiểu mấy trình làm ảnh động và flash bác thường dùng. Cháu có tấm ảnh tặng bác. Chúc bác luôn mạnh khỏe và vui vẻ!
    • Bửu Đình
      Vào giờ cháu gởi comment,
      bác vẫn còn thức định post bài nhưng bác cần đọc lại và hôm nay sẽ post lên.
      Cám ơn tấm hình cháu làm.
      Đó là tấm hình bác ngồi trong lăng Tự Đức bối cảnh là rừng thông, hè vừa qua, ở
      xứ Huế, vợ bác chup.. Được cháu lấy bối cảnh cầu sông Hàn nổi tiếng, nơi bác
      sinh sống. Cháu vào thẻ Help chọn Examples có những bài tập nhỏ, đáng học. Bác tự
      mày mò từ đó. Đến bây giờ tác giả phần mềm chưa chắc làm được như bác. Những
      biến đổi lạ lùng của bầu trời... file bác gởi đến cháu, bác vẫn đang hoàn
      chỉnh. Nếu hoàn thiện lại nó còn có thể nhẹ hơn thế nữa.
  • trananhtuan_141279
    Cháu chào bác , mấy hôm nay cháu cũng tập nhìn và luận lá số đầu năm của các bạn bè . có người bạn thân đi vào tiểu hạn nhìn xấu quá làm cháu sợ cho bạn ấy nên cháu hỏi bác . Tiếu hạn Thiên Đồng độc thủ cung tật có Địa kiếp , Hóa Kị , Tấu thư , Tam hợp cung Huynh có Thiên Không ( Địa Không ) , Hình , Đà , Lực Sỹ , Hồng Loan , Quả Tú , Quang + Quý Và Triệt  , Tam Hợp Điền Có Cự Môn , cô thần , Diêu y , Đại Hao . Đại hạn cung Tử có Nhật , Hóa Lộc , tiểu hao + kiếp sát , tam hợp có Âm Khoa , Đào Hoa Kình , Lương song Hỉ . Năm nay là Tân Mão , bạn cháu Canh Thân , Thiên Can + địa chi đều không tốt Lưỡng Mộc thì triết  . Ứng với câu Thiên đồng ngộ cả Không lẫn Kiếp bất cát có triệt nhi hữu bằng nhưng ôm luôn Hóa Kị + Cự Môn + Đà La tối Hung , cháu chưa biết luận ra sao cả . Vì Bạn cháu chuẩn bị đi du lịch bụi xuyên Việt qua mấy vùng biên giới đi 4 , 5 tháng mà chỉ có 2 người con gái đi chung thôi . Cháu thấy lo quá tối hung với lẫn bất cát . Bác luận đoán dùm cháu , để cháu khuyên bạn né tránh kiếp nạn cho nhẹ nhàng 1 chút . Cháu cám ơn Bác , cháu đang tập học xem theo cách của Bác nhưng chưa dám bàn , Các lá số khác cháu đợi cuối năm xem kết quả . Nhưng bạn này xấu quá nên cháu nhờ bác giúp . Cháu học mò coi theo các bài của bác , trình độ ABC nên mong bác giúp đỡ . Bác bình chung cho mọi người cùng xem .

Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (14)


Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi1 nhấn đây
Hồi thứ 14.
Bản mật tấu thứ ba.
Rạng ngày 15 tháng chạp năm ấy, gần cuối giờ mão, Viên cận thần của nhà vua đã có mặt tại Quang Minh điện. Hôm nay gió đông phong thổi về, kèm theo những hạt mưa nhỏ li ti, đúng như tòa Khâm Thiên giám dự báo. Trời còn mưa và lạnh đến tận ngày tết Nguyên Đán. Lại thấy thêm nhiều cây cảnh xếp bên những vạc đồng lớn trước sân Quang Minh điện. Cũng là sân sau của Thái Bình điện nơi thiết đại triều nghi 2 lần mỗi tháng.
Khâm sai Tử Vi không thấy nhà vua ngồi ở long án như thường lệ, chỉ nghe tiếng đàn của ngài qua cây đàn nguyệt (còn gọi là đàn tranh 2 dây, miền bắc gọi là đàn kìm) ở sảnh phòng phía đông vang lại. Đó là bài quen thuộc “Ngũ điểm”, giữa đại sảnh rộng thênh thang lấp lánh các bảo vật xà cừ, vàng son, bình sứ, tranh ảnh, các bức đại tự sơn son thếp vàng. Các hàng cột bằng đá trắng được gọi là bạch ngọc, khắc chạm tinh xảo hình rồng, 4 cột trụ cái to một người ôm không xuể, và hằng chục trụ con nhỏ hơn lóng lánh vân đá. Phía sau vách gỗ nơi nhà vua thường ngồi lại là thiện phòng, ngài thường ăn trưa một mình tại đây, ở đây gọi là “thời cơm”. Chái tây là thư phòng cũng có một long sàng để ngài nghĩ trưa. Buổi tối ngài thời cơm tại Thiện đường nằm trong Tử Cấm thành với hoàng hậu, hoàng tử và công chúa. Quang Minh điện cũng là cửa ngỏ đi vào Tử cấm thành. Chỉ có bọn thái giám mới ra vào mà thôi, bọn cẩm y chỉ canh gác bên ngoài.
Chợt cơn gió đông phong thổi vào, một hoa tiên từ long án bay về phía quan cận thần. Lữ Khách áy náy nếu cầm lên ngại rằng đọc trộm, nếu để vậy thấy tội, tội làm sao. Tờ hoa tiên tinh xảo với hình hoa lá in thủy ấn (in chìm) chạy những đường chỉ vàng, đây là loại giấy để nhà vua viết thư, họa tùy thích, cỡ nhỏ. Trên hoa tiên có bài thơ viết chữ thảo bay bướm, càng đọc hóa ra bài thơ chàng ta đọc hôm qua. Nhưng bây giờ được nhà vua dịch theo kiểu Tử Vi.
Có một người thương nhớ một người.
Nhưng mà  xa cách quá đi thôi.
Giá như nắm được người trong mộng
Vui bước bên nhau trọn một đời.
Nhà vua chỉ đổi chữ “mà” thành chữ “kìa”.
Có một người  THIÊN TƯỚNG  một người.
Nhưng kìa gã CỰ  nỡ chia đôi.
Giá như THAM PHÁ  người trong mộng
ĐÀO VŨ bên nhau trọn một đời
(Đào Vũ tức múa hát, vui chơi, vui bước..)
Đây là câu thơ chàng ta làm ra. Mô tả bộ 3 sao Tham Cự Tướng trong Tử Vi luôn luôn đứng kề nhau. Một sao ham muốn và một sao thương thích, bị ngăn cách bởi một sao Cự Môn. Trong khi vận động trí nhớ những câu thơ của thiếu phụ Thái Âm mà y không nhớ nổi, chàng ta linh hoạt đem nhét đại những câu thơ của y làm. Rồi tự hào có trí nhớ tốt. Điều kỳ lạ nhà vua nghe loáng thoáng 2 lần đã thuộc và còn dịch ra Tử Vi nữa. Hóa ra, nhà vua đang thẩm tra ca từ trong bài Ngũ Điểm có đúng âm luật hay không (Hình Âm cách, tất nhiên là đi với Xương Khúc). Trong lúc hoang mang, bỗng nghe tiếng nhà vua từ phía sau:
- Đọc trộm văn thư tối mật hả. Biết tội gì chưa?
- Xin thưa... Gió...
- Trẫm có thấy.
- Hình như câu thơ này của... gã Thiên Lương.
Nhà vua bảo:
- Nó chưa đăng ký. Bây giờ trẫm đăng ký trước là của trẫm. Nhà vua cười hì hì... Trong bản mật tấu thứ 2 của ngươi, có chuyện vui phụ nữ bán gà sao không kể trẫm nghe. Trẫm đã nói phải viết hết những gì mình thấy mà.
Nhà vua khi đọc đoạn này, thừa biết là Lữ Khách “làm bẫy” để gặp nhà vua. Nhưng nhà vua phớt lờ. Bây giờ đã tha thứ việc ấy, hỏi sau cũng không muộn. Ngài thân mật kéo Lữ Khách đi về phía long án chỉ chiếc đôn chàng ngồi. Nhà vua lấy 3 viên bạch ngọc để luyện ngón tay, ngài vừa đi vừa tung hứng rất khéo. Chờ nghe Lữ Khách kể chuyện. Và Lữ Khách thật thà kể ra những gì mình thấy với ngôn ngữ “trời ơi!” mà các khâm sai Cơ mật viện hay dùng.
- Hôm đó. Thần đang ăn cơm trông thấy một thằng “trời đánh” đến mua gà. Chị phụ nữ có bộ ngực to như 2 quả bưởi – vừa kể, chàng ta dùng 2 bàn tay khum khum đặt lên ngực để mô tả - Thằng trời đánh lựa 2 con gà, nhờ cô ta cầm tay phải, lại lựa tiếp 2 con gà đưa cô ấy cầm tay trái. Xong rồi, nó đưa tay bóp vú cô ả, khiến cô nàng ngoác mồm chưởi inh ỏi cả góc chợ.
Kể xong Lữ Khách cười ha hả. Nhà vua cũng cười theo vài tiếng lấy lòng. Nhưng sắc mặt nhà vua bỗng nhiên nghiêm nghị.
- Trẫm không ngờ khanh là bậc đại thần, ra ngoài đã không giữ lễ thì thôi, thấy phụ nữ lại nhìn hau háu vào ngực người ta, ăn nói thô lỗ, vú vê thật vô duyên trơ trẽn, còn làm những động tác khó coi – nói đến đấy, nhà vua cũng dùng 2 tay vẽ trên ngực mình 2 cái vú còn to hơn nữa, lắc lắc tấm ngực của ngài – Các mật tấu của khanh toàn là mô tả gái đẹp, áo hở ngực, yếm thắm... - đó là những từ nhà vua gạch dưới - Các mật tấu của khanh toàn là đàn bà, con gái không là tại sao?
Lữ Khách lúng túng châm chế.
- Bản tấu xứ Thân, thần mô tả có cả bọn quan binh đó,
- Hừ, không có gái thì nhìn bọn quan binh chứ gì? Nè nè... mũi súng bằng 2 ngón tay đẹp nhắm bắn vào Lữ Khách. Có phụ nữ, đàn bà thì điều tra rất là mau? Trẫm bảo khanh đi điều tra vụ khâm sai mất tích, chứ có điều tra gái đâu? Khanh là nam nhi lại vào ngủ trong chùa sư nữ là tại sao? Tại sao?
- Hạ thần có điều tra đâu, chẳng qua hoàng thượng bảo thấy sao viết vậy. Việc ngủ chùa là việc bất dắc dĩ “cùng tắc biến..”.
Nhà vua cướp lời:
- “Cùng tắc biến. Biến tắc thông ... dâm” chứ gì?. Từ nay, thấy bọn phụ nữ chỉ nhìn từ cổ trở lên nghe rõ chưa? Đọc điều 1 nội quy cho trẫm nghe.
- Trọn đơi.... À. Trưởng phòng Tử Vi phải ngồi tại chỗ chấm chấm chấm.
- Đó thấy chưa, ngồi tại chỗ đâu có bị Đà La như thế này. Trẫm biết mà, chuyện xứ Thìn quan Liêm Trinh, hay quan Sát Phá cũng tìm ra được mà thôi. Khanh vẽ chuyện đi điều tra để nhìn gái thì có, đi lòng vòng. Thôi đúng rồi, trước đây có quen cô nào ở xứ Thân, bây giờ tìm cớ để đến đó. Nói thật đi, trẫm tán thành chứ không cấm cản gì đâu. (cấm là Kỵ, cản là Đà. Kỵ Đà cách).
- Dạ thưa chẳng có chuyện ấy đâu, chẳng có hồn vía nào để ý việc ấy.
- Thế sao khanh độc thân?
- Cơ Mật viện có 4 khâm sai độc thân đâu có riêng gì thần. Bọn thần hăng say với công việc, chẳng ai nghĩ đến chuyện vợ con. Sau này bệ hạ không dùng, hạ thần về hưu lấy vợ còn kịp chán.
Nhà vua nghe thế bật cười:
- Như thế già khú đế rồi còn gì.
Từ đó về sau những bản mật tấu mô tả về người. Ta chỉ gặp những phụ nữ xấu xí, nào là mới 20 tuổi tóc đà bạc trắng, má hóp nhăn nheo... nào là mặt như cái bánh đa, mắt toét cộng thêm miệng hô... Nhà vua đọc cũng phì cười nhưng trong lòng vẫn thích, thà rằng y nói dối còn hơn nói thật.
Nhà vua vẫn đi lại dáng thong dong thầm nghĩ. Hôm nay ta thật lòng không muốn gây gổ với “hăn”, muốn “hắn” ở lại ăn trưa cho vui. An ủi “hắn” là chính. Cho nên nhà vua dịu giọng bảo:
- Thôi từ nay ngồi một chỗ, đâu có cảnh như ngày hôm nay. Ta có điều ái ngại với khanh, đã 5 năm rồi không phong thưởng gì thêm cho khanh, khanh có buồn không?
- Thần hài lòng với địa vị hiện giờ, chỉ mong sao công việc cho tròn mà thôi.
- Bộ khanh không thích Tòng nhất phẩm sao? Bên văn làm Hiệp biện học sĩ, bên võ làm Đô thống.
- Như thế thần không còn ở Cơ Mật viện nữa. Thần làm những việc mà thần không thích, chưa chắc đã thành công. Rõ ràng là thần không thể làm Hiệp biện học sĩ, bọn thần ăn nói ẩu tả đã quen rồi. Ra đường ăn mặc theo lối dân gian, làm quan Đô thống mũ cao áo dài, cân đai, nghiêm nghị hoàn toàn không thích hợp. Khả năng chiến thuật, chiến lược là hoàn toàn không có.
- Khanh nói thật lòng chứ?
- Thà rằng bệ hạ cho thần về hưu còn hơn.
Nhà vua than:
- Xưa nay Viện phó Cơ Mật chỉ đến Chánh nhị phẩm là cùng. Ta không muốn phá lệ (cũng là Phá Hình nhưng đi với Xương Khúc) để nghe tiếng bấc, tiếng chì. Khanh nói trung thực chứ.
- Đâu phải riêng thần các khâm sai khác cũng vậy. Việc làm của khâm sai có tí hồi hộp, có tí suy nghĩ, chẳng có ai cầu cạnh xin xỏ điều gì, nhất là được thường xuyên gần gủi bệ hạ.
Nhà vua rất đẹp lòng cứ như Thiên Đồng ngộ Đào Hồng gia thêm Song Hỉ.
- Ta cư xử với khanh không được tốt, thường la mắng khanh có buồn không?
- Nếu không được hoàng thượng la mắng, thần e không được tiến bộ như ngày hôm nay.
Nhà vua suy nghĩ một hồi lâu đặt câu hỏi:
- Điều hạnh phúc nhất của khanh là gì?
Lữ Khách trả lời nhanh:
- Là những phút giây này đây.
- Khanh đừng quên ta vừa mới trách mắng khanh.
- Thần cho đó là lời chỉ dạy.
- Thôi được trẫm cám ơn khanh, trẫm hứa là không làm phiền khanh hôm nay. Chúng ta đi vào việc quan Lãnh binh xứ Thân. Khanh đánh giá những động thái của y như thế nào?
- Xin thưa. Thần nhập vai có người thân đi lính ở xứ này, nhờ cậy y giúp đỡ. Lãnh binh Phá Quân Triệt, khuyên thần xin với quan Đô thống cho về xứ Ngọ, chứ ở đây không quen thung thổ, nghe vượn hú chim kêu cũng sợ, nghe con mang nó tác cũng run, vì thế quan Lãnh binh.xứ Thân mới đưa quân làm quen với rừng núi. Đi luồn rừng chỉ một tuần nhật là rách hết áo quần. Cho nên, y quyết định làm một con đường chạy dọc theo biên giới. Để lính y đi lại đỡ vất vả, y còn than rằng. Bọn nghỉ ngơi lại hay sinh đau ốm, đó là nét rất đặc biệt ở xứ này, vì thế y phải thường xuyên tập luyện quân sĩ. Y khoe đã làm gần xong ba đồn dọc biên giới. Y cho rằng, cái ăn ở đây không quan trọng bằng cái mặc. Y còn biếu thần cặp chim công rất đẹp, y có đủ nào là chim trĩ, gà lôi, nai, hươu đều có cả. Thần viện cớ bận đến đi đến xứ Dậu, có dịp sẽ đến lấy về. Thần trộm nghĩ, bệ hạ nuôi chim công trong vườn thượng uyển rất hợp đấy.
- Khanh không thấy, trẫm có bao giờ nuôi con vật nuôi nào đâu, trừ con cá dưới hồ Thái Dịch. Trẫm chẳng thích nhìn thấy con vật nào bị cột, bị trói, bị giam trong chuồng cả (Kỵ Phá).
Nghe thế viên khâm sai liền “bắn tỉa” liền.
- Thế mà Cơ Mật viện, có người bị giam giữ không đi đâu cả.
Nhà vua phì cười trước câu nói ấy. Ngài suy nghĩ và “nổ súng” lại ngay:
- Buồn cười, có người lại đem so sánh mình với con vật. Xem Cơ Mật viện như một cái chuồng.
Bị thua đau Lữ Khách nói lãng sang chuyện khác:
- Thần nghĩ việc làm của khâm sai xứ Thân không có gì sai trái. Bệ hạ nên lịnh cho ngài Thượng thư bộ Binh  nên cấp phát thêm quân phục cho lính xứ ấy.
- Được rồi. Trẫm sẽ lịnh, cấp thêm gấp mỗi người 2 bộ quân phục trước tết. Khanh hài lòng chứ.
- Muôn tâu. Lính xứ Thân hài lòng chứ không phải là thần. Thần khỏi áy náy trong lòng mà thôi.
- Cũng cho khanh biết. Trẫm đã có lịnh cho Lãnh binh xứ Thìn dẹp bọn Sơn Đường trước Tết. Vậy thì khanh phải phối hợp cho tốt. Theo khanh thì Lãnh binh Liêm Tham là loại người gì trong Tử Vi.
Đến đó lại thấy bọn thị vệ mang theo một số công văn vào. Nhà vua vừa xem vừa trò chuyện. Lữ Khách lên tiếng.
- Theo thần quan Liêm Tham là người có lý tưởng, có đường lối (Thái Tuế) nhưng y đã đi sai đường (Không Kiếp) tự đánh mất mình. Nhìn bên ngoài y là người anh hùng không có dâm tính, nhưng bên trong y là con người bệnh hoạn. Tật ách cung của y đầy rẫy các sao dâm. Hồi sinh thời sư phụ của thần, lưu ý thần điểm này. Nhìn người rất khó đánh giá, chỉ qua một số việc làm, ta mới phỏng đoán được lá số Tử Vi của họ. Trước đây thần vẫn nghĩ rằng y là người đứng đắn. Nhưng bây giờ đã rõ bề ngoài vẻ kiêu hùng của y là dâm bịnh bên trong.
Nhà vua cười cười nói:
- Sao giống thằng đại tá bên Canada vậy.
- Đúng vậy, thưa bệ hạ.
Nhà vua có vẻ không thích nói đến dâm tính, Ngài lãng sang chyện khác.
- Khanh đánh giá thế nào về quan Tể tướng?
- Xin thưa. Đó là con người tốt. Ngài Tể tướng. Càng lên cao càng tỏa sáng. Trái lại một số người càng lên cao càng lộ ra những cái xấu xa.
Nhà vua đặt câu hỏi:
- Khanh cho ví dụ.
- Chuyện đã qua là quan Tế tửu (hiệu trưởng ngày nay) dâm ô, hủ hóa. Và bây giờ là quan Lãnh binh Tham Liêm.
Nhắc đến quan Tế tửu nhà vua rất hài lòng về viên cận thần của ngài. Một việc tưởng chừng rất nhỏ, chuyện dâm ô. Không ngờ lại dẫn đến vụ án rất là lớn. Kéo theo một bầy, một bọn từ bao che, đến nhận hối lộ, đến cưỡng bức cung. Nạn nhân của vụ án lên đến 5,7 người. Chỉ có 2 người đi tố cáo, ai đời nguyên đơn bị bỏ tù. Những nạn nhân còn lại sợ quá bỏ trốn. Cơ Mật viện biết được vụ việc, chơi trò “bắt cóc” được một nạn nhân và tố ngược trở lại. Vụ ấy, dư luận ủng hộ (Phủ Hồng), nhà vua cũng đứng về phía dân nhân, quan niệm của ngài là. Các quan lại có tội đã ra công khai thì phải sáng tỏ, không có bao che, đánh mất niềm tin của dân chúng. Nếu đang còn âm thầm, kín đáo nhẹ tội ngài khuyên nên về vườn đi. Vì thế, ở đất nước này tuy có một vị vua hiền nhưng các quan lại thay nhau xin từ chức.
- Có bao giờ khanh nghĩ  đến việc, chọn người qua các lá số Tử Vi các quan lại trong triều chưa?
- Qua trò chuyện bí mật lấy lá số Tử Vi của họ thì được. Nếu công khai thần e rằng không có lá số thật.
Nhà vua cười bí mật:
- Đúng thế. À mà đến giờ ngự thiện rồi. Khanh ở đây thời cơm với trẫm chứ.
Tất nhiên, viên Khâm sai đại thần đâu có thể từ chối như thường lệ, vì đây là cơ hội của y.
Thiện phòng có một cái bàn dài vài trượng. Trên đó để la liệt các hộp thức ăn đựng trong cái tráp bằng sơn mài cẩn xà cừ, cẩn bạc và cả thếp vàng, có dán niêm phong của phòng ngự thiện, dán tên món ăn trên giấy điều chữ đen. Nhà vua thời cơm sớm là có ý tốt. Một số món ăn ngài dâng lên bà Hoàng thái hậu ở Diên Thọ cung, một số món ngài ban cho Hoàng hậu và còn ban cho Viện Cơ mật, bọn quan lại Cẩm y trực buổi trưa, đây là hình thức biểu lộ tình cảm của ngài.. Những món ăn được đặt những cái tên mỹ miều, kiêu sa khó biết được thực chất chúng là gì. Viên cận thần không lạ lùng những món ấy nhưng vốn là người không quan tâm đến ăn uống, y chẳng buồn để ý đến. Nhà vua chọn 3 món để cùng ăn với viên cận thần yêu quí là “Lý ngư vượt môn”  (tức cá chép hấp cách thủy, được bỏ trong tráp, lóp vải điều bọc rơm còn nóng hổi). Món “Thiên nga ấp nguyệt” là con vịt hầm với trứng cút nhiều vị thuốc bắc. Và món canh “Tường Vân” là miến tàu, mộc nhỉ, kim châm... Ngài quảng cáo đây là món canh miến có tính chống trầm cảm, giải sầu chứ không phải “giải sầu” theo nghĩa của khanh nghĩ đâu nhé. Cơm là loại “hẻo rằn” màu vàng trồng phía nam sông Bảo giang nơi có có những mẫu ruộng trồng lúa để tiến vua.. Khi bọn thị nữ bưng bê hết những món ăn biếu tặng, và cho các thị nữ hầu ngự thiện ra về, để ngài và viên cận thần được tự nhiên.
Lần thứ tư y được cùng ngồi ăn cơm với nhà vua những lần trước còn có quan Tể tướng. Lần này chỉ có mình y, khiến y cảm thấy rụt rè. Nhà vua ngồi ở đầu bàn và viên cận thần ngồi bên phải. Chợt nhìn thấy những sợi tóc bạc, trên mái tóc của viên cận thần nhà vua đâm thương hại. Y mới 45 tuổi mà tóc đã sớm bạc rồi sao. Còn ngài hơn y 10 tuổi, e rằng mình cũng già nua mất rồi, nhưng nhìn vẻ bên ngoài cứ ngỡ như là ngài mới ngoài 40 mà thôi. Nhìn người đâm thương hại mình. Bỗng cơn đau chận ngang ngực, nhà vua buông đũa, đưa bàn tay đẹp đè lên ngưc. Viên khâm sai lên tiếng.:
- Bệnh bệ hạ không thuyên giảm sao?
Nhà vua cười buồn:
- Thuốc Thái y viện hình như không hiệu quả. Khanh à, chắc trẫm không còn gần khanh bao lâu nữa đâu.
- Thưa bệ hạ. Khi đau ốm người ta thường có tư tưởng bi quan như thế.
Nhà vua đưa bàn tay phải, nắm lấy cổ tay trái của viên khâm sai, lúc ấy đang nắm thành quyền, để trên bàn. Ngài đứng dậy đặt bàn tay trái của viên cận thần lên lòng bàn tay trái của ngài, dùng ngón trỏ bàn tay phải xinh đẹp của ngài, bật mở lòng bàn tay của viên cận thần. Ngài dùng ngón trỏ rà rà trên lòng bàn tay viên cận thần khiến y không hiểu ý định nhà vua là gì. Nhưng rõ ràng là một cử chỉ đầy thân thương.
- Khanh phải hứa, cùng trẫm vi hành ra ngoài kinh thành một chuyến.
Bất ngờ ngón cái bàn tay trái của nhà vua đè ngón trỏ của viên cận thần cụp vào, cũng là lúc ngón trỏ tay phải của nhà vua và viên cận thần tạo thành cái ngoéo tay của bọn trẻ con. Nhà vua bật cười:
- Đó, khanh đã ngoéo tay với trẫm.
Thật khó tin nhà vua và viên quan đại thần lại chơi trò con trẻ. Và viên cận thần bất ngờ bị sập bẫy. Đây là vấn đề từ lâu đã đặt ra, lần nào viên khâm sai cũng tìm mọi lý lẽ gạt bỏ. Một nhà vua đẹp trai như thế này ra ngoài gặp bọn “Đào hoa vẫy” cũng đủ sinh chuyện rồi chứ không bàn đến những phức tạp khác. Nếu như cuộc sống trong kinh thành thành có nề nếp, toàn là dinh thự, tư dinh, doanh trại và một số dân nghèo phục vụ tầng lớp kể trên. Ban đêm vào cuối giờ tuất đã tắt đèn, 10 cửa thành đóng lại. Trái lại bên ngoài kinh thành phía đông và nam, vui chơi suốt sáng, ngựa xe tấp nập, trên bến dưới thuyền, cuộc sống xô bồ ăn nói phức tạp. Ngay cả từ “chạy làng” nhà vua cũng không hiểu. Nếu vi hành ra ngoài, sợ e ngài thất vọng mà thôi. Năm xưa, khi vừa cưới vợ xong, ngài tổ chức tuần du thăm đèo Đại Đà La, phái đoàn lên đến 5 ngàn người, tiếp thăm biển Kình Dương xứ Mùi lên đến 7 ngàn người. Tuần du thì có bộ Lễ lo nhưng vi hành (đi bí mật) với viên cận thần thì chỉ có y lo mà thôi. Y không ngại vấn đề an ninh, Cơ mật viện không thiếu cao thủ để bí mật che chở nhưng làm sao để ngài tránh tiếp xúc với bọn du côn, du đãng... bọn Đào Hoa vẫy khó ơi! là khó.
-Trẫm phải đến thăm cơ sở 2 của Cơ Mật viện chứ.
- Đó chỉ là hiệu sách mở công khai có gì đâu. (Là nơi các khâm sai địa phương gởi tin về triều đình)
-Trẫm cũng đến thăm tư dinh của khanh nữa chứ.
- Chỉ là căn nhà tầm thường của bọn độc thân, bề bộn lắm.
- Nhưng đó là ước muốn cuối cùng của trẫm. Mà khanh đã ngoéo tay rồi đấy.
Những từ “ước muốn cuối cùng”... làm lòng dạ viên khâm sai xao xuyến. Mối thâm tình của 15 năm kề cận bên ngài, trở thành một tình cảm rất đặc biệt chỉ 2 người biết với nhau mà thôi. Các bản mật tấu chỉ là cái cớ để giúp nhà vua nắm bắt tình cảm của viên cận thần, cũng là cơ hội để viên khâm sai bày tỏ tình cảm. Vì thế trong bản mật tấu cuối cùng diễn tả tâm trạng ngày về, được viết.
Càng xa xứ Ngọ càng thương nhớ.
Chỉ muốn làm chim chóng trở về.
Hôm qua đuổi giặc trên mình ngựa.
Mai lại về đây trọn câu thề.
Kể cả lúc lọt ổ phục kích của bọn giặc Sơn Đường, cái nguy khốn đánh mất tất cả các suy nghĩ khác. Được y viết là.
Lòng thần thầm nghĩ, chỉ có phép lạ của hoàng thượng mới cứu được thần thôi. Và phép lạ xảy ra tức khắc. Một thiên thần giáng xuống. Đó là người Cổ Tích... “Ta đến từ xứ “Tình Thương Bao La” để cứu ngươi...” Nhà vua vô cùng sung sướng khi viên cận thần trung thành của ngài, luôn luôn tưởng nhớ Lộc Tồn đến ngài kể cả lúc nguy hiểm nhất. Sau khi cộng trừ với bọn gái đẹp, yếm thắm, má đào... những từ “hoàng thượng”, “bệ hạ”, “nhà vua” vẫn nhiều hơn. Thế là ngài vui. Các bản mật tấu về sau, được đem vào tẩm phòng của ngài ở điện Càn Thành, để đêm đêm ngài đọc lại. Như một liều thuốc an thần đưa ngài vào giấc ngủ.

Nếu như các quan Tể tướng, Thượng thư với ngôn ngữ hàn lâm, bảo sao nghe vậy, như cỗ máy. Trái lại viên cận thần, ăn nói ẩu tả, còn bắt bẻ cả nhà vua... đối với ngài là điều thú vị nhất. Nếu tính đến mối duyên kỳ ngộ thì ngài đã quen biết “hắn” đã 27 năm.
Ta thường cứ nghĩ, những gì nhà vua muốn là được, những quyết định của người có thể thay đổi vận hạn cả triệu người. Thực tế lại không phải như thế. Đôi khi chỉ một người dân thôi, có thể làm thay đổi vận mệnh cả đất nước. Ví dụ như là trường hợp bọn Sơn Đường.
Hồi thứ 15.
Cờ bay phất phới.

Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (13)


Truyện Tử Vi của Bửu Đình.

Hồi thứ 13.
Những Bản Mật Tấu Lạ Lùng.
Bản mật tấu thứ ba.
Ngày... tháng... năm.
Buổi sáng tại huyện Thiên Khôi.
Hạ thần tiếp tục tiến về thị trấn của huyện Thiên Khôi nơi đặt bản doanh của quan Lãnh Binh. Kể từ khi vó ngựa đặt chân trên đất xứ Thân, một điều thần quan tâm hơn hết là quân phục của bọn binh lính ở đây rách te tua, ngay cả bọn quan nhỏ cũng không lành lặn. Chỉ có bọn pháo thủ binh, tượng binh là coi được nhất. Bởi thế ở đây có câu.
“Nhìn quân phục biết xứ Thân. Nhìn tưởng dân hóa ra là lính”.
Vâng, chỉ có cái nón chúng đội trên đầu là ít hư hỏng mà thôi, càng nhìn càng chẳng giống ai, vũ khí thì ít, mang theo dao, rựa, mác thì nhiều. Chả trách các khâm sai địa phương báo cáo về không thống nhất một ý. Ngay cả nơi thị trấn đông vui Thiên Khôi cũng không ít lính tráng ăn mặc rách rưới từ xa đi về. Tại đây đa phần bọn Cơ binh (tức lính do các tỉnh quản lý) của 4 vệ (mỗi vệ 500 người, tương đương 1 tiểu đoàn ngày nay, mỗi vệ có 10 đội, mỗi đội có 50 quân - mỗi đội bằng một trung đội ngày nay, cũng còn tùy binh chủng). Chỉ có bọn Quản cơ và Suất đội là ăn mặc nghiêm túc. Nhìn cách ăn mặc rách rưới, trang bị khác lạ so với Kinh Đô thần đã muốn điều tra cho ra lẽ. Một mặt tìm kiếm khâm sai địa phương xứ Thân để tổ chức một cuộc họp nhỏ, một mặt khác đóng vai một người có người thân tòng quân xứ này, không biết rõ cơ, đội của nó để ra sức tiếp xúc tìm hiểu lân la với bọn suất đội.
Đến khi, biết rõ tại đây, có 2 vệ làm một con đường dọc theo biên giới nước bạn, và luôn luôn có những vệ, đội tập luyện hằng ngày. Mục đích gì thì thần cũng đành chịu. Chính quan Thượng thư bộ Binh cũng chỉ biết; Quan Lãnh binh PHÁ TRIỆT muốn làm một con đường dọc biên giới để thuận tiện cho việc đi lại kiểm soát vùng biên mà thôi. Còn việc tập luyện quân sự được quan Thượng cho là “văn ôn võ luyện” là chuyện thường tình. Các khâm sai địa phương cho là việc luyện tập quá thường xuyên là không cần thiết. Chỉ còn cách tiếp xúc với Lãnh binh xứ Thân để tìm hiểu động thái, thái độ, hành vi của y mới được.
Buổi chiều.
Đến doanh trại của quan Tổng binh thì y đã đi thăm thú một số đơn vị tập luyện đâu đó. Chờ mãi mới biết ngày mai y mới về. Thế là  thần lại tiếp tục công việc đi tìm kiếm người thân đóng quân xứ này. Vui chân vào chợ Thiên Khôi. Nghe người ta kháo nhau rằng, ăn cơm tại chợ rẻ tiền, thôi thì cũng ăn cơm chợ một bữa cho biết mùi vị để có dịp kể lại với hoàng thượng sinh hoạt của dân gian. Chẳng ngại vai trò của quan chánh nhị phẩm triều đình (ngang với bên văn: Thượng thư, Tổng đốc, Đô ngự sử. Bên võ ngang với:Thống chế, Đề đốc). Quả nhiên ăn cơm ở chợ rẻ thật. Đang ăn thì bỗng xảy ra chuyện vui của một phụ nữ bán gà. nhưng không thể kể ra đây được.
Buổi tối.
Cũng với vai trò tìm người thân, đi với 2 khâm sai địa phương ghé quán ả đào nổi tiếng xứ này. Lại nghe giọng ca người xứ Ngọ trên đất Thân, khiến thần không khỏi băn khoăn trong dạ. Không hiểu Hoàng thượng đi xa nghe tiếng ca ở quê hương nghĩ gì. Mặc dù rời xứ Ngọ đến hôm nay là đêm thứ ba nhưng thần không bao giờ quên những phút giây làm việc bên Hoàng thượng.
Chiều chiều,- dắt mẹ qua đèo.
Chim kêu - là kêu bên nớ.
Uấy- óa.- Chi rứa-, chi rứa.
Con vượn trèo - kia bên ki a- kìa là kia bên kia.
Chiều chiều - lữ khách qua đèo.
Vai mang - tình non - tình nước.
Uấy - óa -. Chi rứa- chi rứa.
Ôi !- Cuộc đời - bao trái ngang - kìa là bao trái ngang..
Lại nghe tiếp bài Ngũ Điểm, ở xứ Thân, âm điệu có phần khang khác.
Hò liệu hò hò xừ xang hò
Hò liệu hò hò xừ xế xang
Xế xang xự, xế xang xự hò
Hò hò cống, xê xàng xê cống.
Hò hò cống, líu cống xự xàng xê.
Xế xang xự xế xang xự hò.
Trong tiếng sênh phách, ca nhi trang phục như người xứ Ngọ, dung mạo đoan trang không kém phần xinh đẹp, cất cao lời ca sầu thảm.
Này từng chiều - lặng lẽ qua rồi
Này từng chiều - lặng lẽ buông trôi
Có bao giờ - biết đến bao giờ.
Được nói hết - những điều muốn nói...
Được bày tỏ - với người mình thương...
Nhưng bây giờ - lỡ cách xa rồi.
Thế là mất thêm 3 triệu, cho 3 người ngồi chưa tới nửa canh giờ. Nghe khâm sai xứ Thân giải thích, tại đây tính tiền theo canh giờ.
Khi bản mật tâu thứ 3 đưa lên cũng cái nhìn hờ hững của nhà vua, lại khoác tay ra hiệu đuổi về. Lần này chàng gài bẫy rất rõ tin chắc vua dính đạn. Mặc dù đưa bản mật tấu vào buổi trưa nhưng cả ngày vua chẳng thèm gọi.
Sáng hôm sau đành viết bản mật tấu thứ 4. Đã xong, nhưng ngại ngùng chưa dám gởi không khéo mình gài bẫy rồi tự sập bẫy (Đà Kiếp). Đành lấy công việc làm thú vui, gần chiều gởi cũng không muộn. Thoáng thấy viên thái giám vào Cơ Mật viện, tin chắc nhà vua gọi mình nhưng không, nhà vua gọi khâm sai Thiên Tướng lên hỏi việc.
Bên kia Quang Minh điện. Thay vì đọc công văn phê chuẩn, nhất là văn bản hỏa tốc từ mặt trận gởi về, nhà vua đem các bản mật tấu ra đọc lại. Nhà vua đếm, đếm những từ “nghi vấn”. Ngài thầm bảo, chắc “hắn” gài bẫy trẫm đây. Thật khó mà biết đâu là bẫy. Bản mật tấu nghe ghê gớm nhưng thật chất là văn thư ngộ nghĩnh nhất từ xưa cho đến nay. Có ai viết mật tấu lạ kỳ như thế chưa. Nhưng chúng ta là kẻ đứng ngoài cuộc chơi, không nhìn thấy hết sự việc. Khi đã nắm những “bằng chứng không thể chối cãi được” do các Cẩm y thị vệ hỏa tốc đem về. Ngài suy nghĩ rất chín chắn chứ không nóng vội, Ngài quyết làm ‘mặt giận’ cho đến bản mật tấu cuối cùng mới thôi, và cũng còn tùy nội dung của nó nữa. Nhưng ngài quên một điều quan Khâm sai đệ nhất còn giỏi hơn ngài về đánh giá thái độ, hành động.
Chưa tàn nửa tuần hương đã thấy Khâm sai Thiên Tướng trở về và thường lệ, mỗi lần ngài gọi người của viện Cơ Mật qua hỏi chuyện, tiếp đó ngài gọi viên Khâm sai đệ nhất qua nói chuyện rất là lâu. Y hỏi khâm sai Thiên Tướng:
- “Ông chủ” có gọi yên (tức là anh) không?
Chỉ nghe một tiếng “Không”, buồn làm sao. Giá như không khen thưởng, không trừng phạt, không... gì cũng được nhưng không thèm tiếp xúc với viên cận thần, khiến quan khâm sai đệ nhất viện Cơ Mật buồn đến tê tái. Đây cũng là hình thức thất tình, thất sủng, bị bỏ rơi như Sát Phá ngộ Tướng Binh gia thêm Kỵ.
SSS
Chiều hôm sau có lẽ là ngày đẹp, ngày tốt lành cho cung Mệnh, hạn của y. Hôm nay là ngày vọng (ngày rằm) buổi sáng có thiết đại triều tại Thái Bình điện, nhưng lệ thường chỉ có quan khâm sai Thiên Phủ đại diện cho Cơ Mật viện mà thôi. Khi y viết xong mật tấu thứ 5, cũng là lúc quan khâm sai Thiên Cơ từ Quang Minh điện trở về nói:
- “Ông chủ” mời “ông anh” lên ngài gặp.
Khỏi phải nói nỗi vui mừng của y như thế nào. Bước chân vào Quang Minh điện thấy nhà vua đang đứng bên giá 12 binh khí, đang điều hòa nhịp thở, ở chái đông điện Quang Minh. Lữ Khách biết nhà vua vừa luyện võ công xong.
- Hạ thần vui mừng được tiếp kiến long nhan.
Thấy nhà vua không nói gì vẫn điều hòa nhịp thở. Chàng ta lại nói tiếp:
- Không phải bao giờ võ công cũng tốt cho sức khỏe đâu bệ hạ.
- Đúng rồi. Trẫm nghiệm chứng thấy không đúng.
Nhà vua thở một hơi dài đi về long án thư, ngồi xuống dáng thư thái. Bàn tay trái để lên án thư, các đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn như tiếng vó ngựa chạy, nghe rất là thích. Ngài nói:
- Khanh ngồi xuống đi. Những điều khanh viết trong mật tấu là thật hay là dối? (tức là Thái hay là Hư) -Và để khỏi tranh cãi dài dòng, ngài tiếp- Dối như thế để làm gì?
Thế là chết, nhà vua đang “đào” một cách nhẹ nhàng, êm ả chứ không ồn ào náo nhiệt như thói quen thường ngày. Là người chủ động trong cuộc chơi. Nhưng Lữ Khách vẫn không thể ngờ được nhà vua điều tra nhanh như vậy, chàng thầm khen bọn Cẩm y thị vệ lại giỏi đến thế, cái giỏi của chúng là giỏi cưỡi ngựa mà thôi (đa phần bọn chúng được tuyển từ ngự lâm quân mà qua). Nhưng cố tình im lặng giả bộ ngập ngừng:
- Dạ, dạ...
- Nói đi, dối chỗ nào.
- Dạ. Thần không có té sông đâu ạ.
-Ta hỏi khanh, khanh dựng câu chuyện (Kình Xương Khúc) ấy như thế để làm gì?
- Nói ra. Bệ hạ tha cho thần, mới dám nói.
Nhà vua im lặng suy nghĩ. Hôm nay muốn “gây sự” tên này cho bỏ tức nhưng sao muốn “kiếm chuyện” khó thế. Lòng ngài thấy thanh thản hơn thường lệ, Mừng vì không có chuyện té sông mà cũng bị dằn vặt bởi chưa hỏi han gì về thương tích và cũng như cuộc chiến đấu ở Hồng Linh tự. Lòng nhà vua vướng vào 2 chữ Thương và Ghét như Thiên Tướng ngộ Kỵ. Ngài cho đó là lời nói dối trung thực (Tuần Hư). Lòng nghĩ (tức Cơ Đồng) “hắn” kiếm chuyện để gặp ta.
-Thôi được, trẫm không bắt lỗi chuyện bịa đặt nhưng mục đích của khanh là gì?
- Hạ thần biết thế nào Hoàng Thượng cũng quan tâm chuyện ấy. Để hạ thần được tiếp xúc bàn chuyện cơ mật, nhất là về một bí mật về quan Liêm Tham, mãi đến hôm đi qua huyện Tào Lao thần mới được biết.
Nhà vua suy nghĩ “tên này” giỏi thật. Sao “hắn” biết ta quan tâm chuyện nào. Nhà vua nghĩ thầm, “hắn” tưởng là thắng trong cuộc chơi này, ta “giả nai” thử coi. Nhà vua hỏi:
- Sao bí mật về quan Liêm Tham lại tìm thấy ở xứ Tuất?
- Hôm hạ thần bị bọn Sơn Đường tấn công ở huyện Tào Lao, có một tên trung niên tên là Thiên Lương làm nghề kiếm củi, giúp đưa về nhà nghỉ ngơi. Tiện thể may lại chiếc áo do bọn tặc làm rách. Qua câu chuyện người này kể, mới biết quan Liêm Tham hồi làm quan xứ Hợi, bí mật cướp vợ của anh chàng này, giam giữ trong tư dinh. Người được gọi là vợ ấy, là một tiểu thư Thái Âm Kiếp, chỉ mới đính hôn mà thôi, có viết một tập thư gởi đến được tay chàng Thiên Lương, y vốn là kẻ hàn sĩ chưa có danh phận gì. Chàng ta lại nôn nóng đến gặp quan Liêm Tham, hồi ấy là phó Lãnh Binh, bị tên này truy sát. Khiến Thiên Lương phải đến trú ngụ nơi sơn cùng thủy tận là tổng Địa Võng, huyện Tào Lao, xứ Tuất. Trước đó y cũng vào tận vùng đất Hoang Đường ở một thời gian nhưng chịu không được bọn du côn trong ấy, bèn bén rễ tại đây. Thật ra y ở một nơi hoang vu trên đồi gần Địa võng.
- Vết thương ngươi như thế nào. Cho ta xem.
- Dạ thưa, “thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ”. Bệ hạ hơi đâu quan tâm chuyện đó.
Đó là cụm từ nhà vua dùng hôm trước. Nhà vua biết anh chàng chơi xỏ mình nhưng không bực mình, ngài cười phán rằng:
- Người làm tướng là phải biết quan tâm đến thương tích, đói no, bệnh tật của binh sĩ. Nhưng ta lại có tên quân sĩ ngu dốt không hiểu biết chuyện ấy.
Bị phản đòn hơi đau. Lữ Khách tìm lời chống chế:
- Người quân sĩ ngu dốt ấy, không muốn chủ tướng của mình bận lòng vì những việc nhỏ nhen đó, thưa Bệ hạ.
- Có bằng chứng gì về việc quan Liêm Tham hay người ta vu oan cho y. Đừng quên xứ Địa Võng hay nói trạng, nói dóc, nói vu...
- Thấy thần lúng túng không vá lại được áo, với lại tay thần đang đau, về sau chiếc áo ấy thần để lại cho y. Y thuộc loại áo vũ cơ hàn (y cũng hỏng mà cơ cũng hỏng). Và hiện giờ thần đã cho Khâm sai Thất Sát đến xứ Tuất bí mật đưa y về Cơ mật viện cơ sở 2 để bảo vệ, nếu Hoàng thượng có hứng thú, có thể gặp y vài hôm nữa.  Trong lúc y chăm chú vá áo, đầu giường y có tập thơ, thần lấy đọc, nhờ đó, y mới kể những nỗi lòng, chỉ nhớ đại khái như sau:
...Thiên Lương chàng ơi! chàng ơi!.
Thương dùm thiếp với hỡi người tình chung.
Chúng ta vui cuộc tương phùng.
Muộn màn thiếp chịu, lạnh lùng thiếp mua.
Đừng buông những tiếng cay chua.
Lều tranh trở lại vui đùa với nhau...
Và còn có.
Có một người thương nhớ một người.
Nhưng mà  xa cách quá đi thôi.
Giá như tay nắm  người trong mộng
Vui bước bên nhau trọn một đời.
Nhà vua nghe thế liền khen:
Chỉ đọc qua một lần mà nhớ là tốt. Khanh đọc lại lần nữa trẫm nghe nào.
Lữ Khách cũng đọc lại đúng y như vậy. Và chàng ta còn khoe rằng:
- Cái gì cần nhớ là thần nhớ. Cái gì cần quên là thần quên ngay.
- Theo khanh, liệu y còn giam giữ nàng ấy không hay thủ tiêu rồi.
- Cái đó khó biết được. Nhưng thần tin rằng, tư dinh của y có giam giữ một số phụ nữ. Như bệ hạ đã biết đấy. Hành tung và nơi ở của y rất bí mật. Chính lúc ở xứ Thân hạ thần gặp quan Lãnh binh, hạ thần mới hiểu được vấn đề...
- Ủa sao lại có tên Lãnh binh xứ Thân tại đây?-
- Không đâu thưa bệ hạ. Hoàn cảnh và tâm trạng của hạ thần, khiến thần nhớ đến Khâm sai 20. Thần đến vào giờ y có thể mời thần ăn cơm để có thời gian để điều tra tìm hiểu. Và thần chợt nhớ đến Khâm sai 20, có lẽ cũng nghĩ như thế. Khâm sai 20 phát hiện điều gì đó, bị y thủ tiêu ngay trong căn nhà của y. Y chỉ cần nhờ một tên tâm phúc hóa trang là Khâm sai 20 cùng nhau rời doanh trại, mượn sự chân thật của bọn quân giữ cổng làm nhân chứng, kể cả người của ta cũng hiểu lầm vì trong bóng tối mập mờ ấy, chỉ thấy dáng dấp chứ không rõ mặt, mà trang phục của Khâm sai cũng là dân gian loại dễ hòa đồng nhất, tên kia chỉ cần qua khỏi doanh trại, đến đoạn tối gần cầu xóa bỏ hóa trang, đem con ngựa đến đèo Đà La xứ Tị xô xuống núi, trong khi chúng ta lại tìm con ngựa ấy ở xứ Thìn.
- À thì ra giản dị là thế, đến gần cầu tên thông gian xóa bỏ hóa trang và cứ thế đi thẳng, mục đích của chúng là mượn tay bọn lính gác làm nhân chứng. Chuyện quan trọng như vậy, sao giờ khanh mới báo?
Lữ Khách làm một động tác y hệt nhà vua đã từng làm. Tay trái đưa lên cao hất ra ngoài. Nhà vua không giận mà phì cười. Lữ Khách lại tiếp:
- Thần còn nghi tên này thông đồng với bọn Sơn Đường nữa đấy.
- Với ngươi thì khó khăn, với ta phẩy tay một cái là xong. Trẫm gọi y về đây, khanh đập nát tòa tư dinh ấy tìm kiếm bí mật khó gì.
- Thần nghĩ, vô cớ gọi y về, e rằng y phi tang chứng cứ. Với lại bọn khâm sai địa phương bí mật xâm nhập tư dinh, bị y phát hiện. Y có 2 con chó ngao, trước đây y cột lại, bây giờ y thả rông. Chứng tỏ cho thấy y có nghi ngờ. Ý thần là, nên nhờ quan Ngũ quân đô thống kiêm Thượng thư bộ Binh. Sai phái y tấn công bọn Sơn Đường, trước là tìm hiểu sự trung thực của y, thần nhận thấy y bỏ đồn ở tổng Đường Hoa là có sự bất ổn. Vả lại, trách nhiệm của y là bảo vệ lãnh thổ, nếu không hoàn thành phải cậy nhờ đến quân triều đình. Chính y cũng bỏ mặc cho huyện linh Tào Phi, khiến huyện Tào Tháo bị thiệt hại nặng. Y còn xòe 3 ngón tay ra nói, chỉ có 3 tên giặc mà thôi, làm gì phải động đến quân Cơ binh. Theo thần, muốn vào được động Sơn Đường phải 1, 2 vệ vượt qua đồi Răng Cop không thể đi theo con đường sạn đạo.
Nhà vua đập nhẹ bàn tay xuống bàn.
- Ừ như thế cũng hay đấy. Quan Thượng thư cũng úp mở nói như khanh, nên dùng bọn Cơ binh xứ Thìn trước. Trẫm cứ thương doanh Trung quân (mỗi doanh có 5 vệ, mỗi vệ có 500 quân) chưa quen với thời tiết ở vùng Hoang Đường, năm nay trời trở rét quá dài. Trẫm đắn đo chưa mở HQ 2 ngày tết thì lại đến gần.
- Thưa bệ hạ. Ngài đừng đắn đo chuyện ấy. Tại đó còn có hơn hai nghìn dân chúng chịu lạnh nữa, đâu phải chỉ có quân triều. Việc đánh vào Sơn Đường càng sớm càng tốt, nhất là trước tết. Bọn xấu, bọn ác đâu có nghỉ giải lao. Và cũng ngăn chặn kẻ ác tìm về với nhau. Xin thưa, việc quân ta vào vùng Hoang Đường vô tình, xô đẩy một số tay anh chị, bọn trốn tránh pháp luật chạy theo bọn Sơn Đường.
- Có thể điều khanh nói đúng đấy, số lượng bọn phạm pháp bắt rất ít. Để trẫm suy nghĩ thêm và làm việc với quan Đô thống. Đây là những văn thư trong chiến dịch An Dân, khanh cầm đi, chưa đánh đấm gì mà bọn Lưu tinh chuyển văn thư bị thương 2 đứa do té ngựa. Trẫm không sao hiểu được, chẳng có tin gì tối khẩn để đến nỗi, sai phái bọn lưu tinh đi suốt ngày đêm, để xảy ra tai nạn.
- Tâu, bên quân sự cái gì cũng khẩn cả, Bệ hạ nên thông cảm chuyện đó.
Cũng nhanh mau, khẩn cấp có người được quyền đó, và trách nhiệm của họ. Gặp những tai nạn đáng thương vì nhiệm vụ, họ còn được an ủi bởi chiến dich, chiến thương bội tinh, rủi ro bị mất mạng vợ con cha mẹ còn có tiền tuất, tiền tử. Khác với bọn “Phản Ứng Nhanh” vùng Hoang Đường, vô tích sự gieo họa cho mình, cho người. Còn sống mang thương tích báo hại người thân.
Câu chuyện đến đây, bỗng thấy phía sau Quang Minh điện có người vào. Đó là Hoàng tử. Hoàng tử chào nhà vua và quan khâm sai, rồi kề tai vua nói nhỏ gì đó. Nhà vua lên tiếng:
- Chuyện tạm dừng ngang đây. Sáng mai khanh đến đây gặp trẫm, ta bàn tiếp. Đừng quên mang tài liệu về. Nhưng cũng đừng quên bản mật tấu hôm nay chưa gởi. Hì hì... Này khanh có nghe chuyện Tổng đốc xứ Thìn xin từ chức chưa.
- Thần nghĩ, do con trai của mình bị bọn Sơn Đường bắt cóc, nên quan Tổng đốc từ chức để bọn giặc khỏi gây áp lực. Đúng là một trung thần. Trộm nghĩ. Bệ hạ nên đưa tạm thời quan khâm sai Thiên Phủ nắm quyền Tổng Đốc xứ Thìn, để bọn thần dễ đối phó với quan Lãnh binh. Dù y thắng thật hay thắng giả trận này, thần vẫn có biện pháp đối phó.
- Trẫm bàn với quan Tể Tướng cho hợp lý, về việc khanh tiến cử quan Thiên Phủ. Trẫm cho người giám sát trận đánh, khanh đừng bận tâm chuyện ấy. Thắng thua gì trẫm cũng lôi đầu về đây, khanh tha hồ tìm hiểu bí mật nơi tư dinh của y. Khanh chớ manh động trong lúc y đang động binh, kẻo sinh chuyện không hay. Thôi khanh về đi sáng mai bàn tiếp.
Thế là nhà vua không còn cấm cửa (Cự Kỵ) nhưng cái tội ngài vẫn chưa tha.

Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (12)


Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi thứ 12.
Những Bản Mật Tấu Lạ Lùng.
Bên trái phía trên viết. Viện Cơ Mật, xuống dòng viết Văn Phòng Tử Vi.  Bên phải phía trên viết Đại Vương Quốc Tử Vi. Phía dưới canh đều hai bên, viết tiêu đề: Lắm chuyện - Nhiều Trò. Xuống dưới vài phân viết lớn: Bản Mật Tấu ( tức Tử Vi Tấu Thư) số 1, xuống hàng viết: Đặc vụ (tức Tử Cô) KS 20. Lại xuống hàng. Ngày..tháng...năm.

Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (11)

Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi1 nhấn đây
Hồi 11.Cuộc Hội Ngộ. Nhà Vua Và Viên Cận Thần..
Quang Minh điện. Vào ngày trọng đông. Những cây mai nở sớm (Kình Đào) đã đem chưng bày trước sân của Quang Minh điện, tạo một không khí ngày xuân đã đến trong Hoàng cung. Hôm nay trời đẹp, cái nắng ấm tranh giành cái lạnh lẽo, vào thời điểm giao mùa đông tàn xuân đến.
Nhà Vua đang ngồi tại ngự phòng xem các văn thư một cách chăm chú. Chiếc long án đầy văn phòng tứ bảo, giấy tờ. Ngoài kia Lữ Khách đi vào – Lữ Khách là 1 trong hai người ra vào mà không cần qua bọn thái giám trình tấu -  chợt thoáng thấy bóng người, ngài phát hiện người đó là Lữ Khách, gạt văn thư đang xem qua một bên, vội vàng quát hỏi:
- Ngồi đó, không cần thưa gởi gì cả, ngồi xuống. Bàn tay nhà Vua chỉ vào cái đôn trước  án thư của ngài.
Lữ Khách rụt rè ngồi xuống, trước thái độ nóng nảy của nhà vua.
- Trẫm hỏi ngươi (mỗi lần nhà vua giận Lữ Khách thường gọi là ngươi). Tại sao ngươi đi lâu như vậy. Biết bao nhiêu công việc tại Cơ Mật viện ai làm? Trong lúc ngươi đi chơi cho sướng tấm thân. Trẫm đây phải gánh (Tử vi) cho bằng hết. Cha chả, cái chức trưởng phòng Tử Vi, Viện phó Cơ Mật muốn đi đâu là đi được chăng?
- Xin thưa. Hạ thần đi vì công việc. Bệ hạ đã cho phép mới dám đi.
- Láo chưa kìa, Trẫm đây chưa nói hết. Nhà Vua đập tay xuống bàn, chỉa bàn tay đẹp của ngài vào Lữ Khách, hai ngón tay, trỏ và giữa như mũi súng run run...  Đó là bàn tay đẹp nhất trần gian, các ngón tay như tháp bút, các móng tay như hạt dưa, bàn tay ấy không đeo một món trang sức nào, nếu có, e rằng làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của nó -Trẫm giận ngươi quá, đi mất tích mất tăm như Vũ Sát. Bảo một đường đi một nẻo. Cho đi tuần nhật lại đi gần nửa trăng, không về. Tại sao, tại sao?
- Muôn tâu. Công việc chưa tròn...
- Ngươi câm đi cho Trẫm nhờ. Trẫm vẫn chưa nói hết cái tức trong người của Trẫm. Nhà Vua đứng dậy, mũi súng ngón tay vẫn nhắm bắn Lữ Khách và từ từ tiến về Lữ Khách cơn thịnh nộ của ngài chưa thỏa mãn mà Lữ Khách chen ngang, chàng ta cúi đầu thấp xuống lòng run sợ nhưng vẫn biết mũi súng đang ngắm vào mình. Nhà Vua thong thả di chuyển mũi súng ngón tay vẫn ngắm vào Lữ Khách, Ngài đứng trước Lữ Khách mũi súng đã chỉa ngược vào trán Lữ Khách nâng đầu Lữ Khách lên. Khi Lữ Khách ngước mặt lên, khuôn mặt như con chó đói của Lữ Khách trông thảm hại làm sao, càng thê thảm hơn trước cơn giận dữ của nhà vua. Khi thấy được dung nhan thảm hại của Lữ Khách. Ngài buông một tiếng: “Trời ơi! Sao ra nông nổi này”. Mũi súng biến thành con dao chém xuống, bày tỏ một sự thất vọng. Khuôn mặt từ oai nghiêm giận dữ  của nhà vua chuyển thành ngơ ngác, ngạc nhiên chuyển qua buồn rầu. Nhà vua đứng mà mình ngồi, Lữ Khách thấy vô lễ định đứng dậy. Ngài quát: “Ngồi đấy, chưa cho đứng dậy”. Ngài đi một vòng chung quanh Lữ Khách, mắt quan sát khắp người Lữ Khách, chàng ta co rúm người lại trước cái nhìn soi mói của nhà vua. Nhà Vua dừng lại sau lưng Lữ Khách.
Rồi trên đôi mắt đẹp của ngài, có 2 giọt lệ ứa.
Thật lắm chuyện nhiều trò trên đất nước Đại TỬ VI. Mới thoáng ngài hung dữ như cọp đói vồ mồi nhưng con mồi Lữ Khách gầy nhách, đen thui, nhạt nhẽo... Nhà Vua chợt xúc động dâng trào. Bao nhiêu giận hờn tiêu tan. Như HỎA ngộ TRIỆT. Ngài đứng, sau lưng Lữ Khách che dấu nỗi lòng của mình không cho Lữ Khách thấy, như Thiên Phủ ngộ Tang Môn. Chàng ta thì lòng càng hoang mang hơn bao giờ hết, tự hỏi không biết nhà vua làm trò quỷ quái gì sau lưng mình. Làm sao biết được nhà vua đang ngăn đôi dòng lệ, dấu diếm những tình cảm của mình (tức bộ Phủ Tướng đi với Tướng Quân). Phút lặng yên kéo dài rất là lâu, càng lâu hơn theo sự đánh giá của Lữ Khách. Nhà Vua quay lại long thư nhưng lưng vẫn quay về phía Lữ Khách. Lại im lặng kéo dài. Nhà Vua đang suy nghĩ, đang toan tính, ngôi sao TỬ VI hay suy nghĩ của ngài đang hoạt động, thương cũng có mà giận cũng có (Thiên Tướng + Hỏa Linh), trừng phạt thì cũng tội, mà tha thứ sợ thành thói quen.
Nhà vua hai tay nắm tay thành quyền, đứng chống nạnh. Đây là dấu hiệu ngài còn đang bực mình. Là người kề cận nhiều nhất bên nhà vua Lữ Khách biết rõ điều đó. Chiếc áo vàng dệt bằng tấm lụa đặc biệt, có hình rồng năm móng, nổi bật trên màu trắng áo lót. Chiếc quần cũng màu vàng và đôi hài xinh xắn cũng màu vàng, ngài đội khăn vàng, mặc dù là mùa đông nhưng trang phục làm việc thường nhật bao giờ cũng thế. Mùa đông lại tô điểm một khăn lông màu xanh thiên thanh trang nhã quanh cổ. Có lẽ cái lạnh bên ngoài không làm dịu cơn nóng giận bên trong.

Cần biết Cơ Mật viện, là một cơ quan độc lập làm việc bên cạnh hoàng Đế Tử Vi đời thứ n. Trên danh nghĩa nhà vua là Viện trưởng, nhưng thực tế mọi công việc tại đó do Viện phó kiêm trưởng phòng Tử Vi đảm trách. Viện Cơ Mật có 5 phòng, mỗi phòng điều có trách nhiệm điều tra như phòng Tử Vi điều tra tất cả động thái, hành vi, hành động, cử chỉ, công việc đúng sai, bất kỳ ai trừ nhà vua trở xuống. Có 24 Khâm Sai, chịu trách nhiệm 12 tỉnh trong Vương quốc này. Phối hợp với các Khâm sai địa phương. Đa phần các Khâm sai trung ương được tuyển chọn từ Ngự Lâm Quân, Cấm Vệ Binh là những người đáng tin cậy, lại chọn ra những người giỏi võ, một chống được 2, 3. Ưa thích việc điều tra mạo hiểm, tất nhiên phải là con người tốt thật sự. Lại được khâm sai khác thử sức đánh giá là tốt. Bằng những trắc nghiệm rất thực tế. Vì thế, tại Kinh đô thỉnh thoảng lại có những vụ ẩu đả bí mật, nạn nhân là những Ngự Lâm Quân, Cấm Vệ Binh oai hùng, bị no đòn chẳng hiểu tại sao.
Các Khâm sai thường gọi nhau bằng ngôn ngữ bí mật. “ông anh”, “ông bạn”, “ông em” tùy theo tuổi tác, chứ không bằng chức vụ, từ “ông chủ” dành riêng ám chỉ nhà vua...  Trong khi ngoài đời, người ta hay dùng các từ “yên” và “đệ” để xưng hô.
Việc mất tích Khâm sai 20, Vụ phó xứ Thìn mà Trưởng phòng Tử Vi cũng kiêm Vụ trưởng xứ Thìn. Trưởng Phòng Tử Vi phải đi điều tra là chuyện tất nhiên, vì mạng lưới tại đó, chỉ có những người trong mạng biết lẫn nhau mà thôi. Nhưng sinh ra cái rắc rối, nhà Vua phải trực tiếp điều hành công việc, vốn từ lâu chỉ làm trên danh nghĩa. Nhà vua phát điên vì công việc đã đành, lại tự mất tích thêm Khâm sai đệ nhất tín cẩn, nhất là lộ trình điều tra lại đi theo chiều ngược lại, khi phát hiện chi tiết này nhà vua phát lịnh triệu hồi ngay lập tức, thêm vào đó quá hạn thời gian không chịu về được xem như là là mất tích. Trong thâm sâu, nhà vua lo cho tính mạng của khâm sai khi qua vùng Hoang Đường và Sơn Đường. Cho nên nhà Vua căm lắm không có gì lạ, có thể “ăn thịt” cả Khâm sai đệ nhất mới thỏa lòng. Nhưng nhà vua lại là người dồi dào tình cảm.
Ngài phá vỡ sự im bằng:
- Tại sao. Ngươi đi đến xứ Thìn không đi ngang qua xứ Tị. Lại đi lung tung từ Mùi qua Thân, đến Dậu, về Tuất. Qua lối “vùng đất Hoang Đường” để đến xứ Thìn. Giải thích đi.
- Trước khi lao vào phá án vụ “mất tích của Khâm Sai 20”. Hạ Thần được mật tấu không thống nhất về Lãnh binh PHÁ QUÂN Triệt, ở xứ Thân. 5 bản mật tấu của 5 khâm sai địa phương, 2 đánh giá tích cực, 2 lại tiêu cực, còn lại 1 đánh giá không thể nhận xét được. Ngay các nhân viên tại Cơ Mật viện cũng bất nhất về vụ này. Thần nghĩ phải lo trước việc này, rồi quay về điều tra ở xứ Thìn. Thần nghĩ việc điều tra ở xứ Thìn khó khăn hơn để lại sau.
- Sao việc đó không báo cho ta biết. Khanh nói đi.
Nghe từ “khanh”. Lữ Khách thấy nhẹ cả người. Còn hơn uống nước sâm Cao ly.
Lời bàn của người viết: Có người cái Thân làm khổ cái MỆNH. Ở đây ta bắt gặp trường hợp cái Thân cứu cái MỆNH. Ví như Lữ Khách đỏ au, có vẻ tươi tỉnh thì chỉ có nước mà chết. Cái Thân làm khổ cái MỆNH rất dễ gặp. Một cái Thân đòi hỏi quá nhiều như ăn cho ngon, mặc cho đẹp... từ đó đưa cái Mệnh đến những đòi hỏi xấu xa để thỏa mãn cái Thân. Lữ Khách là người MỆNH đẹp, quên cả chăm sóc thân thể, miễn sao được việc. Chính điều đó đã cứu chàng ta. Hết lời bàn.
- Thần chỉ báo cáo vụ việc (tức là TỬ VI) chỉ khi nào rõ ràng minh bạch như THÁI DƯƠNG sáng,THÁI ÂM tỏ. Ở đây bản thân của hạ thần cũng mù mờ như ÂM DƯƠNG lạc hãm. Bệ Hạ thì công việc đa đoan, chia sẻ chỉ làm khổ thêm Bệ Hạ. Nhà Vua nghe đến đấy đưa tay lau lên mặt, lưng vẫn quay về phía Lữ Khách. Thần trộm nghĩ nên qua xứ Thân để điều tra cụ thể. Nhiều lắm, mất thêm 1, 2  ngày, khoảng ngày 6,7 có mặt tại xứ Thìn. Quá đủ để thần về đây đúng hẹn 10 ngày. Để Hoàng Thượng khỏi mong đợi. Nhưng mọi việc đâu có như ý muốn. Khi tiếp cận mục tiêu lại là lúc được chỉ dụ quay về. Lại chậm trễ thêm vài ngày. Thần không thể về với 2 bàn tay không được.
Nhà Vua quay lại ghế ngồi.
- Hừ. Đi chơi về báo cáo láo với trẫm chăng? Thôi như thế này nhé. Khanh đi bao nhiêu ngày. Thì khanh viết cho trẫm bấy nhiêu bản tường trình. Nghe rõ, mỗi ngày viết  mỗi bản, chứ không phải mỗi ngày viết 2, 3 bản.
- Muôn tâu. Tình hình bây giờ khẩn cấp (Hỏa Hình). Hạ Thần còn lòng dạ nào viết tường trình.
- Thế thì bấy lâu nay ai làm việc. Thấy mặt là khẩn cấp. Nè, nè... 2 ngón tay biến thành súng nhắm vào Lữ Khách. Nói cho mà biết. Viết, buổi sáng ăn cái gì, nghĩ cái gì, làm cái gì? Chiều và tối cũng thế. Nghĩ gì, thấy gì viết hết. Một ngày đi, lại có cả một ngày để viết. Đó, đó... viết như viết hồi ký vậy. Bao nhiêu ngày đi. Có bấy nhiêu ngày viết.
- Xin thưa. Thần không thể viết như hồi ký được. Thần không quen làm công việc đó.
- Tả cả những cảnh quan những con người mà ngươi đã thấy, đã gặp, đã tiếp xúc...
- Thế thì khác gì bệ hạ giam thần rồi.
- Có như thế mới thỏa mãn cơn tức giận của Trẫm. Ngươi đừng tưởng mang bộ dạng sầu não của ngươi làm ta mềm yếu chăng. Bao nhiêu ngày mất ăn, mất ngủ vì ngươi. Trong khi vừa mới mất tích một Khâm Sai thứ 20, lại tự ý mất tích tiếp một người nữa ai mà chịu nổi. Nè, nè...- cây súng tay bắn vào mặt Lữ Khách - có biết Trẫm phái biết bao nhiêu người tìm kiếm ngươi không? Cục lo lắng của Trẫm to biết dường nào không - Nhà Vua vẽ một vòng tròn to tổ bố - Trẫm không trả thù ngươi, tức mình không chịu được. Trẫm nói trắng toát như sao BẠCH HỔ. Trẫm trả thù ngươi, Ngươi hành (Thiên Hình) trẫm. Trẫm hành ngươi. Thế là hòa. Trả thù một cách êm ả, hà hà...
Lữ Khách êm ru bà rù... Súng lại nổ tiếp:
- Đang nghĩ trong đầu Trẫm ác như Trụ, Kiệt ngày xưa chứ gì.
- Hạ thần đâu dám nghĩ thế. Cái này cũng do lỗi một phần chúng ta bảo mật thái quá như Tử Phủ ngộ Việt Hình, thông tin không nhanh nhạy được. Hạ thần cũng có báo cáo vị trí điểm dừng chân, nhưng chờ chỉ dụ hồi đáp của Bệ Hạ rõ là không thể.
Không trả lời câu hỏi của Lữ Khách, nhà vua bồi thêm:
- Cho ngươi 2 lựa chọn. Một là ngồi đây, viết. Hai là về văn phòng Cơ Mật viện viết. Việc của ngươi, ta làm. Báo tin nóng hôi hổi như sao Hỏa Tinh vừa thổi vừa ăn, cho ngươi biết nhé. Hai ngàn năm trăm tinh binh ngày hôm nay, sắp xâm nhập vùng đất Hoang Đường qua ngã xứ Tuất.
- Muôn tâu. Đó là công việc của thần.
- Nếu còn ham vui, Trẫm đây cũng lo việc đó. Chứ ai vào đây. Cho ngồi tập làm văn xem Trẫm làm việc. Trẫm sẽ cho quân vào tận Sơn Đường bắt thằng Phá Vương cho mà xem. Ráng tập viết, về hưu viết hồi ký “Những ngày bên cạnh Vua TỬ VI”. Nè nè.. đọc Trẫm nghe điều 1 trong Nội Quy phòng TỬ VI. (Nội Quy: Tuần Kỵ, vi phạm nội quy là Tuần Kỵ Hình)
- Trọn đời tuyệt đối giữ bí mật công tác.
- Đúng rồi, nay bổ sung thêm một điều nữa. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ không đi đâu cả.
- Dạ thưa. Ngoài 10 điều đã có thêm 10 điều bổ sung, nay thêm điều 21. Ai mà nhớ cho xuể.
- Gom tất cả 21 điều lại thành 10 điều. Đưa điều bổ sung vừa nói lên điều 1.
- Thưa không đi đâu cả, khó hiểu quá. Phải đi ăn cơm uống nước chứ...
- Ai cấm. Ý ta là muốn, ngươi không đi công tác các tỉnh nữa.
- Có thể viết. Điều 1. Trưởng phòng TỬ VI miễn đi công tác.
- Nè nè đừng có miễn trừ, ngoại lệ từ đó miễn cũng có thể hiểu ưa đi cũng được. Không đi cũng được. Điều 1 hai chấm. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ chấm chấm chấm. Ởm ờ như thế trẫm mới cột tội (Phá Cô Hình) ngươi được. Này, đọc Trẫm nghe điều 1.
- Điều một. Trưởng phòng TỬ VI ngồi tại chỗ chấm chấm chấm.
- Tốt. Hà hà hà. Trẫm hỏi thật ngươi. Ngươi đi như vậy có nhớ...nhớ... Kinh đô, Hoàng thành không?
- Tất nhiên, Hạ thần luôn luôn nghĩ đến Hoàng cung.
- Thôi được. Nghĩ đến cái gì, nhớ đến cái gì, khi nào, lúc nào, tại sao, cứ viết cái đó. Tha hồ viết.
Nhà Vua đưa tay chận cơn đau bất ngờ dâng lên ngực. Thấy thế Lữ Khách vấn an:
- Bệ Hạ làm sao thế?
- Cám ơn, việc ai nấy lo, hồn ai nấy giữ. Ngươi về đi. Nội nhật ngày mai phải có tại đây bản tường trình số 1.
Ngài đập tay xuống bàn một cái phạch.
Lữ Khách cúi tạ, thối lui ba bước mới xoay lưng đi ra.
Từ Quang Minh điện nhìn ra những cây mai vàng nở sớm đẹp làm sao, càng đẹp hơn, yêu đời hơn khi qua cơn sóng gió, nhưng sóng gió cũng lạ lùng như chưa bao giờ có.
Nếu có những vị vua chơi trò đạo đức giả thương vay khóc mướn. Có vua lại ưa ăn to nói lớn,  có vua lại chơi trò tập trận hùng hổ giương oai, lại cũng có ngài hăm dọa, chỉ cần chỉ tay vào đất nước của ngài, là chặt tay ngay... Ở đây, ta lại có vị vua cũng bày trò rất lạ lùng chỉ có 2 người chơi là nhà vua và viên cận thần mà thôi.
Nhà vua vẫn ngồi đó 2 bàn tay đẹp vẫn đan vào nhau nhìn theo Lữ Khách. Ngài thở một hơi dài khó hiểu.
Ngoài kia Lữ Khách lấy lại phong độ của Viện phó Cơ Mật, trong bộ quân phục Ngự Lâm Quân với thẻ bài bằng ngà voi đeo trên ngực. Dòng chữ đỏ: Khâm Sai Đệ Nhất, Chánh Nhị Phẩm. Đang hướng về Cơ Mật viện, phát hiện một cẩm y thị vệ đang tiến về Quang Minh điện nhưng bỗng nhiên chuyển hướng về phía phải Thế Miếu Hoàng Gia. Nhìn dáng dấp, trong đầu Lữ Khách phát hiện một chi tiết, cánh tay phải đong đưa không tự nhiên. Nhanh chân đi theo gã ấy. Lữ Khách lên tiếng:
- Này dừng lại ta hỏi.
Người kia dừng lại nhưng không quay mặt lại, khiến Lữ Khách tiến lên phía trước.
- Cánh tay bị đau có đỡ chưa.
- Thưa cũng đỡ rồi ạ. Xin đại quan tha lỗi xúc phạm hôm trước.
- Sao không nói trước là hoàng thượng sai phái.
Người Cổ Tích trả lời:
- Nhà vua chỉ cho phép yểm trợ âm thầm mà thôi.
- Ngươi có thích trở thành khâm sai không?
- Điều đó hạ quan chưa dám nghĩ đến.
- Bây giờ có quyền nghĩ đến điều đó.
Trong thâm tâm Lữ Khách đã chọn được một người để thay vào chổ trống nhưng điều đó cần thêm một sự bảo lãnh của một khâm sai khác.


  • Ngoisaobang
         Dạ cháu cũng chưa thử kết hợp các trình vào với nhau nhưng sau khi dùng trình Flash Effect Maker thì cháu thấy trình này có nhiều hiệu ứng flash nhỏ được nhúng vào để tạo nên một project theo yêu cầu người dùng. Mà các flash nhỏ đó có thể do người dùng tự sáng tạo để tạo nên bằng lập trình hay bằng một công cụ làm flash khác. Cháu suy nghĩ vậy nhưng cũng chưa thử bác à. Cháu sẽ thử xem sao. 
     Cháu gửi link để  bác tải về dùng nhé! http://www.mediafire.com/?gklaxa5o41ls5zc
    Việc cài đặt và crack trình này cũng đơn giản thôi bác à.
    - Khi tải xong bác giải nén file này ra.
    - Sau đó copy toàn bộ nội dung thư mục giải nén vào phần Program của C (ổ cài win), với tên thư mục là Flash Effect Maker như địa chỉ sau  C:\Program Files\Flash Effect Maker (1)
    - Trong thư mục đã được copy vào ổ C như đường dẫn (1). Bác tìm file patch.exe để chạy file này. Sau khi kích hoạt file patch.exe sẽ hiện lên cửa sổ Patch. Bác cứ thực hiện theo cửa số hiện lên, chỉ Next và OK thôi bác à. Nếu có báo lỗi trong quá trình khởi động chương trình tiếp đó thì cũng không sao cả. Bác cứ tắt chương trình đi và vào ổ C để kích hoạt lại chương trình để sử dụng. Kích hoạt bằng cách kích vào file flasheffect.exe
    - Khi bác khởi động lại chương trình mà không báo lỗi hạn sử dụng 30 ngày là OK bác à. Muốn tiện kích hoạt chương trình thì bác đưa file flasheffect.exe ra ngoài desktop cho tiện dùng.
    - Lưu ý khi cài đặt bác nên tắt trình diệt virus mà bác đang sử dụng nhé.
    • Bửu Đình
      Cám ơn cháu. Bác đã cài xong, phát hiện ra trước đây bác đã từng cài. Nó dễ dùng với các khuôn mẫu có sẵn.
  • Ngoisaobang
         Từ lâu rồi cháu muốn làm flash tặng bác nhưng cháu cũng khá bận. Những tấm ảnh động những lần trước gửi tặng bác thì làm bằng chương trình flash 3D, không liên quan gì đến trình Selteco cả. Thú thực thì cháu chưa dùng trình Selteco bao giờ cả. Còn flash gần đây thì cháu sử dụng trình Flash Effect Maker. Cháu mới dùng thử được 2 ngày thì làm flash để dành tặng bác và một số người bạn nhân dịp tết Tân Mão. Thấy bác vui là cháu cũng vui rồi. Chứ cũng không vất vả gì bác à. Học thêm được một thứ lại thấy vui. Sau này có nhiều cái để dành tặng bạn bè, người thân. Gọi là "cây nhà lá vườn" thì tình cảm bác à!
        Trong trình Flash Effect Maker này có nhiều hiệu ứng, ứng dụng cho thiết kế web, blog ... Và cháu dựa vào đấy để làm cái mình thích. Sau này có thời gian cháu sẽ kết hợp nhiều trình để tạo một flash đặc biệt. Nếu bác thích trình này cháu sẽ gửi link để tải về. Dung lượng cũng khoang 50Mb thôi, nhưng gửi qua mail không được.
    • Bửu Đình
      Trình Flash Effect Maker có cho lồng các flash của các trình khác không? Có gây xung đột không? Và có hợp pháp không hay chỉ cho dùng thử. Hoặc phải bẻ khóa. Nếu khóa thời gian rất dễ bẻ.Tất cả hình ảnh mà cháu thấy là bác dùng  trình Selteco đấy. Trong Flash nó đẹp lạ lùng. Bác chỉ cất công chụp lại may rủi mà thôi. Để hỗ trợ cho bài viết bác bỏ công làm flash đến 20 trang, nhiều hình đẹp lắm chưa tung ra đâu nhé.
  • Private comment
  • Bửu Đình
    Thông báo đường truyền tín hiệu của nhà bác bị hỏng. Đang lên mạng quán net gần nhà.
  • Hagiang
    Cháu chào Bác ạ, Năm mới, chúng cháu kính chúc Bác và gia đình mạnh khỏe,  tràn đầy niềm vui, gặp nhiều may mắn, an khang thịnh vượng.
  • Phuong
    Happy New Year Bac Dinh,
    Hom nay ben US la mong 3 Tet, cac anh chi trong gia dinh da chuc Tet bac het roi, chau cung xin kinh chuc bac va gia dinh luon vui, manh va van su nhu y.  Chau duoc hoc hoi tu blog cua bac rat nhieu.  Thanh that cam on bac. 
  • demdailammong
    Cháu kính chúc Bác năm mới nhiều thuận lợi và nhiều niềm vui hơn nữa. húc Bác dồi dào sức khỏe và sống lâu trăm tuổi để hưởng phúc con cháu ạ. Happy New Year Bác Đình
  • Ly
    • Ly
    • Feb 4, 2011 12:39 AM
    Năm mới, con kính chúc bác, chúc các anh chị em trong gia đình dồi dào sức khoẻ, tinh thần an lạc, sảng khoái. Cảm ơn bác đã dày công tìm cách truyền đạt cho tụi con những kiến thức đã cả đời tích cóp. 
  • Round
    • Round
    • Feb 3, 2011 2:15 PM
    Kính chúc Bác năm mới sức khỏe dồi dào và viết về Tử Vi càng ngày càng hay.  Xin cám ơn Bác đã bỏ tâm huyết viết các bài Tử Vi rất giá trị
  • Private comment
  • Tuong
    • Tuong
    • Feb 2, 2011 4:50 PM
    Cháu chào bác Năm mới, cháu chúc bác cùng gia đình lời chúc sức khỏe dồi dào, nhiều nềm vui và hạnh phúc
  • Ngoisaobang
    Cháu chào bác!
    Cháu vừa đi xem bắn pháo hoa về. Năm nay pháo hoa bắn rất đẹp. Giờ về nhà mở mạng ra và nhận được lời chúc tết của bác và các bạn cháu rất hạnh phúc!
    Sang năm mới cháu chúc bác và các bạn trong GĐ luôn luôn mạnh khỏe, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống!
  • tu bi h
    Trước thềm năm mới, mừng anh kết thúc năm cũ, qua hạn hùm,beo:Không Kiếp; Tân Mão tới nghiệp sư phụ Tử Vi để lại lâu đài, dấu ấn không phai trong lịch sử Tử Vi Đại Việt./.
    • Bửu Đình
      Đã nói Không Kiếp gõ đầu nó mà đi đâu có sai. Thiên hạ gặp
      10 năm còn Đình này gặp liên tiếp 11 năm. Chẳng qua, muốn chứng minh một số sai
      lầm tồn tại quá lâu dài, để lại dấu ấn khó quên trong lòng những người yêu
      thích môn này. Những phút giao thừa thiêng liêng sắp bắt đầu. Gởi đến bạn và cả
      gia đình lời chúc Tân Niên Cát Tường. Mọi chuyện, nếu được như Nick của bạn đều
      qua dễ dàng. Cho nên những người hiền lành khó đoán đúng hơn những người hung
      hăng.
  • Thuc
    • Thuc
    • Feb 2, 2011 12:54 PM
    Khí xuân thăm Blog nhà chúng ta
    Ngày tết vui vẻ tình thân ái
    Như thể Âm Dương Hỉ Đào Hồng
    Đồ đệ Tang Môn cùng chúc tụng
    Sư phụ Bửu Đình phúc an khang
    Chúc rằng blog Tử vi vẻ vang
    Kình Đà phát triển dựng xây cho đời 
    Kính chúc Bác Đình và các bạn trên blog bước sang năm mới luôn hạnh phúc, an khang thịnh vượng. Chúc mừng năm mới!!!
    • Bửu Đình
      Thay mặt các bạn trong Gia đình Tử Vi Ứng Dụng. Gởi lời chúc
      phúc đến cháu và cả gia đình cháu. Một năm mới Hạnh Phúc như bộ Đồng Lương đắc
      Hỉ Hồng Đào. Ngôn ngữ Tử Vi Ứng Dụng chỉ qua 2 năm lan tràn khắp nhiều châu lục,
      chỉ chưa có đại diện lục địa đen mà thôi.
  • Ngoisaobang
      Sang năm mới cháu chúc bác và gia đình mạnh khỏe, an khang thịnh vượng!
    Cháu có làm chương trình flash dành tặng bác và các bạn!
    http://www.mediafire.com/?1py0n6bctnpaktu
    http://www.mediafire.com/?1py0n6bctnpaktu
    • Bửu Đình
      Bác biết, thế nào cũng có flash của cháu làm tặng bác. Cháu
      làm đẹp đấy. Trình này dễ làm hơn trình Selteco phải không cháu. Cháu thật vất
      vả vì bác. Trước thềm năm mới bác chúc cháu và cả gia đình cháu một năm dồi dào
      sức khỏe. Vạn sự như ý.
  • Neptunelt
    còn vài tiếng nữa là qua năm mới rồi, cháu chúc bác cùng gia đình một năm mới tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, luôn tươi trẻ mạnh khỏe, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Rất vui khi bác cống hiến những bài viết hay cho thế hệ sau học hỏi.
    • Bửu Đình
      Rất vui khi nhận lời chúc mừng của cháu, bác đang ở trên
      mạng. Bác đánh giá cháu có cái nhìn sắc sảo nhất. Tươi trẻ và khỏe mạnh, ngồi
      viết nhiều 2 tay có vấn đề đó cháu. Bác phải ra phố xem đêm 30 một tí. Cầu mong
      sao cháu đạt được sở nguyện trong năm Tân Mão. Bác phải đem con Tân Mão của bác
      ra phố đấy..
  • Private comment
  • neo
    • neo
    • Feb 2, 2011 2:11 AM
    Cháu chúc bác và gia đình một năm mới sức khỏe, an hòa. Sang năm mới, bác sẽ có những bài viết hấp dẫn giúp cho cháu và các bạn khám phá ra những bí mật còn ẩn giấu trên mỗi lá Tử Vi. Chúc tiểu thuyết tử vi của bác sẽ thành bộ chuyện ưa thích như các tác phẩm của Kim Dung.  Cháu thật sự rất hạnh phúc được có duyên theo học tử vi và được bác chỉ dạy. Bác có rất nhiều điều để cháu học tập, không chỉ là tử vi mà còn là cách làm việc, cách nghiên cứu. Gặp bác là một duyên lành đối với cháu. Hiểu biết về Tử vi cũng như sử học, địa lý của bác là động lực để cháu khám phá môn khoa học đầy tính triết học, khoa học và nhân văn này.
    • Bửu Đình
      Bác chẳng có ý định trở thành văn sĩ bao giờ. Chẳng bao giờ
      nghĩ chuyện phục vụ “quần chúng”. Bác viết làm sáng tỏ Tử Vi mà thôi. Cảm thấy
      đuối sức, chứ không đuối ý. Những cánh cửa mở ra khép lại rất nhanh, ý định của
      bác mỗi nhân vật là một sự tích ly kỳ. Đoạn cuối viết xong rồi. Bây giờ viết
      từng khúc, từng khúc như sao Vũ và nối, nối lại như sao Tướng. Những gì bác
      viết làm gì có Địa Lý, nhưng đang xây dựng địa lý nước Tử Vi 12 xứ thì có. Có
      cả hệ thống tổ chức bộ máy cai trị “ghê gớm”. Từ quân sự đến hành chính. Phải
      nghiên cứu hệ thống triều Nguyễn để xây dựng cho có lý đấy.
      Thế mới biết trò chơi cũng lắm công phu. Đã chơi thì phải
      biết cho đủ điều. Bây giờ mưa gió dập diều. Liều thân thì cũng phải liều thế
      thôi. Tử Vi đủ cực người ơi! Dệt thành sự tích để đời mai sau.
  • Private comment
  • Private comment
  • VKhanh
    Cháu cảm ơn bác rất nhiều vì những bài viết tâm huyết bác dành cho mọi người.Cháu cũng cảm ơn bác vì đã từng bỏ thời gian để luận lá số cho cháu, giúp cháu định hướng được bước đi phía trước.Cháu cũng chả dám nghĩ mình học tử vi gì hết,chỉ là đôi khi cháu hiểu thêm được nhiều điều từ cuộc sống thông qua cách lý giải tử vi rất thú vị của bác.Không hiểu sao đôi lúc cháu sợ cuộc sống này với những sự đổi thay khiến con người mình cũng bị cuốn trôi theo.Hình như đâu phải lúc nào mình muốn sống tốt cũng được đâu bác nhỉ. Thôi,vài lời dài dòng mong bác bỏ qua.Một năm mới sắp đến.Cháu kính chúc bác và gia đình một năm mới an khang thịnh vượng, mọi sự như ý!
    • Bửu Đình
      Trôi theo dòng đời mà cháu. Khi đục khi trong.
      “Một dòng sông khúc trong, khúc đục.
      Một cuộc đời lúc nhục,lúc vinh.
      Miễn sao giữ trọn chữ tình.
      Dẫu bao thay đổi cúi mình làm chi”.
      Cám ơn những lời chúc của cháu đến gia đình bác.
      Chúc cháu và cả gia đình Vạn Sự Như Ý.
  • Khiêm
    Nhân dịp năm mới cháu chúc Bác (thầy) và gia đinh một năm mới an khang thịnh vượng. Chúc bác sức khoẻ, hạnh phúc và gặp nhiều may mắn. Chúc cho TỬ VI ỨNG DỤNG ngày càng phát triển, lớn mạnh.
    • Bửu Đình
      Chúc trò giữ mãi chữ Khiêm cung.
      Hạnh ngộ ngày sau nếu vận phùng.
      Một cặp vợ chồng, con một đứa.
      Chúc mừng trọn vẹn chữ thủy chung.
  • Tamie
    • Tamie
    • Feb 1, 2011 7:46 AM
    Con quên mất, con cám ơn Bác viết tặng con 3 câu thơ nha, 3 câu thơ hay mà ý nghĩa quá, vừa có tử vi vừa có hình ảnh cuộc sống đời thường (thiên lương, người thương) con phải chạy đi khoe chị con mới được hihi
  • Tamie
    • Tamie
    • Feb 1, 2011 7:26 AM
    Huhu đọc được bài trả lời của Bác con mừng quá, Bác hay quá đúng là con có thiên lương tam hợp. Con rất thích được làm trong ngành y tế, hồi nhỏ ở nhà ai cũng bảo con mát tay mỗi lần con cạo gió hay mát xa :(. Hiện giờ con đang học trung cấp điều dưỡng và con rất thích được học điều dưỡng, (con tốt nghiệp ngành khác trước đó nhưng mà hỏng đi làm, con học như trả nợ ấy Bác).
    Con tuổi Đinh Mẹo, sinh 25 tháng 4 âm lịch, âm hãm tại mệnh, có nguyên ông địa kiếp + đào hồng tài bạch. Con đọc bài Nhan Hồi yểu tử của Bác thấy con có cách đào ra 1 tai kiếp, nhị hợp lại có quả, ui con sợ lắm. Lúc đi thực tập bệnh viện, con ăn chay cầu xin: con có lỡ đào phải cái quả nào thì đào cho con chứ đừng đào cho người bệnh, con sợ lắm, sợ đến mức thi xong rồi nhưng suốt ngày vẫn ôm cuốn sách học đi học lại cho mình đừng có bị nhầm lẫn (thất sát).
    Nhiều đêm con đọc bài viết của Bác mà cảm thấy hạnh phúc, vui như lần đầu tiên có người hiểu được mình vậy. Hạn con xấu cũng được, chít sớm cũng chả sao, con chỉ mong được trở thành một điều dưỡng giỏi thui hihi. Cứ như Bác đã chỉ dạy trong bài ấy (Lữ Khách là người MỆNH đẹp, quên cả chăm sóc thân thể, miễn sao được việc).
    Con chúc Bác một ngày tốt lành ạ hihi.
    • Bửu Đình
      Cháu học ngành Y là hợp số rồi. Bác mượn hình tượng sư phụ
      Phương Trượng chùa Hồng Linh tự không ngờ giống cung Mệnh cháu. Cũng tiện cho
      điều giải thích của bác là, cái họa do người khác gây ra chứ không phải của
      mình. Thế là dễ hiểu nhé.
  • trananhtuan_141279
    Chỉ khác một sao cho ta luận đoán khác nhau - câu này quá hay . Cháu cám ơn bác . đối với cháu hạnh phúc là có tất cả , Chúc Bác và gia đình luôn hạnh phúc .
    • Bửu Đình
      " Chữ đa, chữ đá, chữ đà. Khác nhau một dấu sắc huyền mà thôi. Tử Vi cũng thế người ơi!..."
  • Tran
    • Tran
    • Feb 1, 2011 3:56 AM
    Chào bác Bửu Đình, nhân dịp năm mới, chúc bác và gia đình mọi điều tốt lành, nhiều may mắn, sức khỏe và hạnh phúc. Cảm ơn bác đã có tấm lòng chia sẻ kiến thức với lớp hậu sinh.
    • Bửu Đình
      Mừng cho cháu 2 chữ “toại lòng”.
      Mơ được gì có nấy biết không.
      Đường hạnh thông trời sáng trong xanh.
      Cho thỏa lòng và thỏa ước mong .
  • Tamie
    • Tamie
    • Jan 31, 2011 2:40 PM
    Con chào Bác Bửu Đình, nhân dịp năm mới Tết đến con kính chúc Bác và Gia Đình thật dồi dào sức khỏe, may mắn (thiên lương), tài lộc (hóa lộc, lộc tồn), thật nhiều niềm vui và hạnh phúc. Con luôn mong mỏi được đọc các bài viết của Bác để được học hỏi, mở mang kiến thức. 
    Con không được thông minh lắm (Âm + Thiên Diêu) nên nãy giờ con có nói gì mạo phạm mong Bác đừng giận con nha. Thật lòng con ngưỡng mộ Bác lắm, và luôn mong những gì tốt đẹp và hạnh phúc nhất sẽ đến với Bác và Người Thân. Kính Bác
    • Bửu Đình
      Mừng cho cháu 2 chữ sum vầy. Được nghe lời thân ái Thiên Lương. Và "y như" là thế biết không. "Y như là" gặp được người thương. Âm luôn luôn có Lương đi với Diêu Y vô hại nếu như không gặp
      thêm KỴ ĐÀ thành tam Ám. Diêu Y đi với Lương là hợp cách. Nếu có Khoa
      rất là tốt.
  • dovan
    • dovan
    • Jan 30, 2011 2:34 AM
    Nhân dịp năm mới, cháu chúc Bác và gia đình một năm mới dồi dào sức khỏe, ngập tràn niềm vui, gặp nhiều may mắn, an khang thịnh vượng. Cháu cảm ơn Bác đã giúp cháu cũng như nhiều thành viên khác mở mang thêm nhiều kiến thức về Tử vi. Cháu tự nhận chưa tiến bộ được nhiều vì không có thời gian. Nhưng từ khi học với Bác cháu đã dần bổ sung được những lỗ hổng về kiến thức cơ bản của Tử vi và tiếp thu được thêm nhiều kiến thức lý thú. Cháu mong đón nhận được nhiều bài viết bổ ích và thú vị của Bác. Kính Bác                                                                                
    • Bửu Đình
      • Bửu Đình
      • Jan 30, 2011 3:23 
      • Cám ơn cháughé thăm vào những ngày bận rộn trong dịp tết. Trước thềm năm mới. Bác chúc phúc cả gia đình cháu 2 chữ Hạnh Phúc.
  • Liên
    • Liên
    • Jan 29, 2011 2:48 PM
    Em hiểu ý anh nói, em đang cố gắng làm điều đó. khi nào em giải được một lá số hoàn chỉnh mong anh giành chút thời gian cho em những dòng nhận xét đúng sai nhé. Em cám ơn anh nhiều.
  • Liên
    • Liên
    • Jan 28, 2011 4:57 PM
    Rất vui mừng nhìn thấy hình của anh, bao ngày những lời văn từ ngữ tử vi anh viết ra đã dần sâm nhập vào cách hành văn mà em viết biết mình chẳng văn hay chữ tốt em cữ y chang anh viết là hay nhất. Nay thật sự mới nhìn tỏ tường hình ảnh anh, anh thật hiền, đúng là bậc thầy tử vi, thâm tâm em nghĩ vậy. Năm mới sắp đến em chân thành Kính chúc Anh và toàn thể gia đình một năm mới gặp thật nhiều niềm vui gặp nhiều điều tốt lành, may mắn, an khang thịnh vượng.
    Còn năm mới em cũng như mọi người luôn mong những bài viết mới của anh, cứ đều đặn như vậy. Thật cám ơn anh nhiều.
    • Bửu Đình
      Cám ơn Icao kim. Chúc những điều may mắn nhất đến với bạn trong năm mới. Ráng tìm hiểu là Tham Lang rồi so sánh như Thiên Tướng.sẽ thấy. Chỉ khác một sao cho ta luận đoán khác nhau.