Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Chương kết.
Hồi cuối. Nhà Vua là Nữ Hoàng Đế.
Cuối mùa xuân năm ấy nhà vua lâm bệnh nặng. Các ngự y lần nữa bị bó tay, chẳng còn phương thuốc nào cứu giải. Người buồn nhất có lẽ là quan khâm sai đệ nhất, trưởng phòng Tử Vi của Cơ Mật viện. Các quan lại ngự y luôn luôn túc trực bên long sàng. Không khí của Nội Các viện, Thanh Sát viện, Cơ Mật viện chìm trong lặng lẽ. Quang Minh điện không hoạt động...
Chương kết.
Hồi cuối. Nhà Vua là Nữ Hoàng Đế.
Cuối mùa xuân năm ấy nhà vua lâm bệnh nặng. Các ngự y lần nữa bị bó tay, chẳng còn phương thuốc nào cứu giải. Người buồn nhất có lẽ là quan khâm sai đệ nhất, trưởng phòng Tử Vi của Cơ Mật viện. Các quan lại ngự y luôn luôn túc trực bên long sàng. Không khí của Nội Các viện, Thanh Sát viện, Cơ Mật viện chìm trong lặng lẽ. Quang Minh điện không hoạt động...
Đêm 24 tháng 3 năm ấy.
Cơ Mật viện có người
trưởng phòng Tử Vi ngồi đứng không yên, nóng lòng như lửa đốt. Đó là Lữ Khách,
Khâm Sai Đệ Nhất túc trực tại đây suốt mấy ngày đêm, không ngoài mục đích để
được nghe ngóng từng tin nhỏ, vui buồn theo căn bệnh của nhà vua. Bỗng thấy một
quan thái giám đến, không chờ người ấy lên tiếng. Lữ Khách hỏi trước. Nhà vua
cho mời ta? Vậng ạ. Không đợi đến một giây Lữ Khách đi nhanh về phía nội cung.
Bên ngoài tẩm thất đã thấy
ngài Tể tướng Hình Sát và các Thượng thư cũng bồn chồn ngóng tin, ngồi đứng
chung quanh các bồn hoa cây cảnh.
Khi Lữ Khách xuất hiện.
Nhà vua lịnh cho quan thái giám đuổi hết tất cả mọi người ra khỏi phòng, khép
cửa phòng lại...
- Hạ thần vấn an sức khỏe của Bệ Hạ.
- Lại gần đây, ngồi gần.
Gần hơn nữa, gần nữa... để nghe Trẫm nói. Khi chiếc đôn kề sát bên long sàng.
Nhà Vua buông một tiếng thở dài uể oải.
- Mấy hôm nay khanh không
ngủ sao?
- Muôn tâu. Hạ thần đến đây để vấn an Bệ Hạ.
Nhà Vua buông tiếng mệt
mỏi.
- Đã muộn mất rồi. (Đà La
chủ muộn, từ đó Đà chuyển thành “đã” như đã muộn mất rồi)
Mắt nhìn Lữ Khách và thấy
Lữ Khách rưng lệ.
- Ta muốn tiết lộ cho
khanh một bí mật.
- Đối với hạ thần những bí mật giờ đây không còn quan trọng. Cái quan
trọng là sức khỏe của bệ hạ mà thôi.
Nhà vua bất ngờ trước câu
nói ấy. Vừa tận trung, vừa lạ lùng khi một vị quan trưởng phòng Tử Vi của Cơ
Mật viện. Người mà luôn luôn đi tìm kiếm các bí mật để khai phá, lại hờ hững
đến như vậy. Nhà vua buông câu lơ lững.
- Khanh có biết ta đây là một...
Lữ Khách mắt không nhìn
vua nhưng vẫn ngắm nhìn tấm chăn đắp
trên người nhà vua, nhịp nhàng những hơi
thở yếu đuối, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Nữ Hoàng Đế.
Nhà Vua người tiết lộ
thông tin mật, vô cùng sửng sốt khi đối tượng lại thừa biết điều đó.
- Sao khanh biết ta là phụ
nữ, và biết từ bao giờ?
- Nhà Vua còn nhớ không. Ngày đầu tiên hạ thần yết kiến long nhan, cũng
tại nơi này. Người gọi đến và ôm hạ thần vào lòng... Ngài còn nhớ không.
- Làm sao ta quên được lần
đầu tiên gặp khanh.
- Và... và... ngực ngài ôm sát lưng của hạ thần.
- Khanh hồi đó mới tí tuổi
đầu mà đã... ranh vậy sao?
- Đâu có. Đó là cảm giác giống như ngực của thân mẫu hạ thần thường ôm
ấp vậy.
- Hôm đó Trẫm đang bịnh
nên không mặc áo yếm. Ngươi có bao giờ tiết lộ điều ấy với ai chưa?
- Hạ thần chưa từng tiết lộ điều
đó bao giờ.
- Rồi, rồi....rồi...
Nhà Vua lúng túng một hồi
không tìm ra từ để hỏi. (Đó là lý do khi ngài vùng dậy, gọi ngay đứa bé con đến
để che ngực và tránh cái nhìn của sư phụ của y). Cuối cùng Ngài cũng thốt thành
câu - Khi khanh biết ta là phụ nữ và từng gần gũi bên ta khanh nghĩ gì?
Câu hỏi khiến Lữ Khách trở
thành kẻ ấp úng miệng không thành tiếng.
- Hạ thần một lòng trung thành với Bệ Hạ không có ý gì khác.
Nhà Vua thở dài...
- Ta đâu cần ngươi trung
thành, ta có quá nhiều người trung thành rồi. Từ trong đôi mắt của Nữ Hoàng 2
giọt lệ ứa ra.
- Bệ hạ ngài không nên ủy mị như thế. Có một điều hạ thần thắc mắc. Là vì
sao bệ hạ lại gánh vác công việc khó khăn này.
Nhà Vua có vẻ phấn khởi
trước câu hỏi, như tiếp thêm dòng sinh khí, vốn là người thường thắng thế trong
các cuộc chơi. Ngài nghĩ, ít ra, vẫn còn nhiều bí mật ngươi chưa biết. Đối với
ngài đó là điều thú vị.
- Số là các Hoàng tử khi ra
đời thường gọi tránh là Công chúa. Còn ta lại gọi là Hoàng tử. Phụ vương ta
cũng biết số ngài không có con trai, nên việc gọi ta là Hoàng tử lại là điều an
ủi đối với người. Nhà vua dừng lại lấy sức kể tiếp. Ta có số TỬ VI cư MỆNH, lấy
đó làm thú vui gánh vác luôn. Năm ta vào tuổi cập kê. Phụ vương ngẫm nghĩ
chuyện ta làm vua lợi hay là hại, được hay là mất. Cuối cùng, ngài quyết định
chọn con trai trưởng, của ngài Thân Vương, vốn là em trai của ngài, đem về làm
con nuôi để truyền ngôi báu. Một điều mắc cười, Công Tử Cơ Lương khi nghe tin về
làm con nuôi trở thành Thái tử bỏ nhà đi tu mất. Có lẽ khanh biết người đó là ai rồi.
- Phương Trượng tại chùa Hồng Linh tự.
- Do em ta tu ở đấy, ta bí
mật đưa một Cấm vệ binh đến bảo vệ, không ngờ tên này cũng xin tu luôn cho đến
tận bậy giờ (đó là sư Chân Quê). Cùng năm ấy, Phụ Vương ta qua đời đột ngột vì
cơn bạo bệnh. Và ta lên ngôi Hoàng Đế, ta không lúng túng trước vai trò làm
vua, vì cuộc chơi này ta rất ưa thích. Cứ nghĩ con gà mái cai trị bầy gà trống
ta rất thú vị, nụ cười trên môi nhà vua -Nhà vua ngập ngừng trong giấy lát rồi
nói tiêp- Nhưng trò chơi càng ngày càng phức tạp, như ngươi biết đó, lão CỰ PHI
KHOA từng gọi ta là con rồng cái. Điều đó, khiến ta phải lập gia đình. Để đánh
tan những nghi ngờ không ít thì nhiều ngoài dư luận. Tội cho Hoàng Hậu của ta,
lại thêm một người cô độc bên cạnh, một người cô độc khác, lại nghĩ tiếp Hoàng
Hậu tất phải sinh đẻ, lại phải kiếm người trong hoàng tộc làm con... Ta vô tình
làm khổ thêm một phụ nữ đức hạnh. Giá như đừng đóng vai trò này không biết xã
tắc đi về đâu.
- Dẫu sao thì Bệ Hạ đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, chưa chắc bọn nam
nhi làm được.
Nhà Vua cười buồn.
- Nhưng trong cuộc tình
trường (Tuần Thiên Tướng) ta là kẻ thất bại. Mấy ngày qua trẫm không gặp khanh,
khanh có buồn không?
- Hạ thần ngu dốt không nghĩ ra. Có điều gì sơ xuất chăng.
- Làm sao khanh nghĩ ra.
Đó là chuyện đàn bà thôi. Trẫm không muốn khanh nhìn trẫm tiều tụy như thế này.
- Bệ Hạ đừng nói thế.
- Nhưng đêm nay trẫm sắp
xa khanh rồi. Trẫm thừa biết khanh túc trực sẵn bên Cơ Mật viện để chờ trẫm
gọi. Mọi việc trẫm đã sắp xếp đâu vào đó. Đêm cuối cùng cuộc đời trẫm dành để
nói chuyện với khanh.
- Xin Bệ Hạ cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Xin người đừng nói nữa.
- Khanh không thích ta nói
sao.
- Được nhìn thấy bệ hạ là thần vui lòng rồi.
- Cả một cuộc đời của
trẫm. Chỉ ao ước một lần trong đời được “xưng là thiếp và gọi ai đó bằng
chàng”. Bây giờ đây, đối mặt với phút lâm chung, ta đành thổ lộ ra điều ấy.
Than ôi! Bấy lâu che dấu đằng sau bộ mặt giả dối là một nhà vua nghiêm nghị oai
phong, dáng đi oai vệ, lưng ngồi ngay thẳng. Ta hằng thèm khát một lần trong
đời, làm một phụ nữ bình dị được nâng khăn sửa túi cho một người chồng. Ao ước
đến giờ này cũng chỉ là ước ao mà thôi.
Lữ Khách cúi đầu nước mắt
đầm đìa.
Cuộc tình sử (Vũ Tướng
Tướng Quân) ly kỳ giữa một nữ Hoàng Đế và viên cận thần của Cơ Mật viện. Tuy
gần mà xa, tuy xa mà gần. Một người từng gọi người kia là bé con của trẫm. Vẫn
âm thầm mà trong sáng, chẳng ai biết xảy ra từ bao giờ, kể cả người trong cuộc
tình ấy. Tuy rằng kết thúc không trọn ven nhưng vẫn rỡ ràng như đóa hoa mãn
khai. Làm đẹp thêm những câu chuyện tình thế nhân để lại.
- Chỉ còn đêm nay nữa
thôi. Bao nhiêu năm rồi nhỉ... Những từ Bệ Hạ, Hoàng Thượng, Thiên Tử... nghe
chán quá rồi. Bao lời vạn tuế, muôn tâu.
Thánh Hoàng, Thiên Tử sống lâu đời đời... Ta có một cuộc sống giả dối, chưa
sống thật lấy một ngày. Ngươi có hiểu ta nói gì không? Hay ngươi vẫn là đứa
tiểu nhi như ngày xưa.
- Thói nô lệ quân sư phụ vốn có trong mắt hạ thần, bệ hạ là bậc cao
quý...
Đến đây Lữ Khách lại ấp úng.
- Thế sao khanh không lập
gia đình đi?
- Như hạ thần đã có lần tâu bày, vì công việc đa đoan xâm chiếm hết thời
gian của hạ thần.
- Khanh đang nói thật hay
nói dối? Trước khi lìa đời, ta đem lời thật để phân bày... để nghe lại những
lời giả dối ư? Khâm liệm những bản mật tấu của khanh theo ta, hiện đang nằm
dưới gối.
Tiếng nói của nhà vua càng
lúc càng nhỏ... Lữ Khách nói:
- Bệ hạ nên gìn giữ long thể, đừng vì hạ thần mà tổn hao sức khỏe. Hạ
thần có... muốn cũng không thể được.
- Trẫm muốn trước khi về
bên kia thế giới, được nghe lời nói thật.
Từ hậu trường cuộc đời
vang lên tiếng ngâm thơ bi ai.
Người thì hoàng thượng,- kẻ viên cận thần.
Gìn vàng giữ ngọc - hẹn đến mai sau.
Ngàn trùng xa cách - gần gũi bên nhau.
Chung tay - viết nên tình sử.
Làm sáng - con tim - mọi người.
Góp tiếng - cho đời.
Chuyện tình hoàng thượng - và viên cận thần.
Nè, nè tay đẹp - ngài bắn xuyên tim.
Nhịp cầu lỡ bước - hẹn kiếp lai sinh.
Tình thư - hay là mật tấu.
Che dấu - biết bao nỗi niềm.
Tình ấy - ly kỳ.
Nữ hoàng buông thả cánh
tay phải của người về phía Lữ Khách. Lữ Khách đưa bàn tay trái đón lấy. Bàn tay
phải úp lên bàn tay nữ hoàng, cử chỉ thân thiện của nhà vua hôm nào hiện về
trong ký ức. Nhưng bây giờ vai trò khác nhau, hoàn cảnh khác nhau... Bàn tay
nhà vua vẫn đẹp như ngày nào nhưng chẳng còn bao nhiêu sinh khí đang buông xuôi
trên lòng bàn tay Lữ Khách. Ngón tay của Lữ Khách lại rà rà trên lòng bàn tay
của nữ hoàng như muốn trút lên đấy nguồn sinh lực của mình. Ngón tay trỏ của Lữ
Khách tìm về ngón trỏ của nữ hoàng nhưng không thấy phản ứng thân thương. Cái
ngoéo tay của trẻ con.
Giọt nước mắt
thương ai. Thương đã muộn màn.
Giọt nước mắt
buông xuôi. Chảy mãi mênh mang...
Giọt nước mắt
cho ai. Xin đừng - chớ than van.
Con tim
- chít khăn tang. Thương chi - để bẽ
bàng.
Từng dòng nước mắt nồng ấm
cứ thế tuôn trào, rơi đầm đìa trên bàn tay nữ hoàng.
- Người yêu dấu ơi! xin đừng bỏ ta...
Từ trong mơ hồ vũng sâu
tăm tối. Từ trong đường hầm đi về bên kia thế giới. Một số tế bào cảm giác bỗng
hồi sinh, Nữ Hoàng cảm nhận được những dòng nước mắt đang tuôn trào. Trong bàn
tay của mình nghe buồn buồn, ấm ấm những giọt nước mắt. Người co ngón trỏ lại
tạo thành cái ngoéo tay. Người vẫn nhận thức được câu nói. Người yêu dấu ơi!
xin đừng bỏ ta. Trên môi, trên mắt hiện lên nét mãn nguyện.
Nữ Hoàng qua đời do căn
bệnh quái ác, đã nịt ngực cải nam trang quá chặt gây ra chứng ung thư vú. Theo
nguyện vọng Nữ Hoàng, chỉ có Lữ Khách được quyền mặc long bào cho nhà vua để
gìn giữ bí mật tuyệt đối trước khi khâm liệm. Những bản mật tấu lạ kỳ được xếp
vào bên trong long bào, mang theo người về bên kia thế giới. Cùng với những
giọt nước mắt muộn màn gởi đến “Người Yêu Dấu ơi!”.
Theo di chiếu, người con
nuôi trưởng vốn là con của ngài Định Quốc Vương, gọi Nữ Hoàng bằng cô, trên
thực tế lại là phụ vương cũng lại là dưỡng phụ. Được lập lên kế vị Hoàng Đế thứ
n+1.
Đêm ấy trên bầu trời, từ
chòm Bắc Đẩu có một ngôi sao băng, lặng lẽ nhưng mau chóng vạch một đường sáng
đến tận cuối chân trời (Việt Linh cách vì sao rụng), vầng trăng khuyết đang
khuất sau đám mây đen, một con chim lạc bầy đang bay vào khoảng tối. Những cây
cờ trắng báo Đại Tang Môn bắt đầu từ hoàng cung mau chóng lan tỏa khắp cả nước.
Vị Hoàng Đế thứ n của Đại Đế Quốc TỬ VI băng hà, vào năm Quý Tị tháng 3 ngày
24, hưởng dương 55 tuổi. Tiểu hạn tại Mùi ngộ Thiên Khốc, Bạch Hổ, Kình Dương
có Lưu Khốc, Hổ, Kình xung. Lưu Tuần Vong tại tiểu hạn và Mệnh Thân. Đại hạn
tại Thiên Thương gia Không Kiếp. Lăng táng tại núi Thiên Thai phía nam Kinh
thành, tọa Đinh hướng Quý nhìn về Kinh thành. Lấy đồi Ứng Dụng làm án. Từ đó,
có bầy hồng hạc, bạch hạc linh hồn những thần dân yêu mến ngài quần tụ quanh
quẩn, lăng trải dài từ đại hồng môn cầu kỳ xinh đẹp qua bái đình, nhà bia, miếu
đường và các công trình phụ dành cho bọn quan lại chăm sóc lăng, kết thúc là
một hồ bán nguyệt biểu tượng ngài chỉ thành công trong việc trị quốc, còn một
nửa tề gia thì không. Băng qua đấy là Hồng Loan kiều biểu tượng kín đáo ngài là
nữ hoàng, có những con hồng hạc đứng chầu. Kết thúc là tẩm, nằm giữa rừng thông
về sau cao vút ngút ngàn, có 4 trụ biểu cao ngất trời, biểu tượng cho 4 vì sao Liêm,
Vũ, Tướng, Phủ. Đạo đức, tài năng, thương yêu và che chở và tẩm của ngài là
ngôi Tử Vi biểu tượng sự gánh vác. Và đặc biệt không có một thành quách nào ở
đây cả. “Trẫm muốn thế, ai muốn đến thì đến, ai muốn đi thì đi”. “Trẫm chưa cắt
lưỡi, bịt mồm ai cả”...
Người thảo dân khóc lóc
nhiều nhất là lão Cự Phi Khoa, năm đó đã gần 80 cái đầu rụng hết tóc, do sao
Phi liêm. Lão đâu biết rằng, sáng mồng 7 tết năm đó nhà vua có ý định đến thăm
lão, giờ lão là một cự phú kinh doanh nhà cửa. Nếu như “hắn” không mời nhà vua
đến nhà. Nhà vua đã cất công điều tra bài Ngũ điểm của xứ Thân, không có ca từ như
thế, “hắn” can đảm cũng chỉ ngang đó mà thôi. Ngày nhà vua cho là hạnh phúc, là
được ngồi trong căn nhà của “hắn”. Ngài thầm nghĩ: “Ví như, ta đừng cải số. Phò
mã cũng bị đàn áp còn tồi tệ hơn hắn”. “Hắn” nói dối chứ không chịu nói sai.
“Hắn“ dám nghĩ mà không dám hành động. Thoáng trong đầu ngài câu thơ “hắn” viết
trong bản mật tấu khi đến đến xứ Tuất:
Ai về - xứ Ngọ - cho ta gởi
Một đóa - hoa ban – tặng cho người.
Sưởi ấm – hương tình – ngày xa cách.
Vẫn có - trong ta – tiếng ai cười.
Lần đầu tiên mãi đến năm
54 tuổi, ngài mới được nghe những lời tán tỉnh đường mật rất thông thường của
trai và gái. Sợi tơ tình của ngài rung động, quyền cao ngất trời như ngài cũng
chỉ dám cầm tay “hắn”, rà rà ngón tay lên lòng bàn tay ấy mà thôi. Hạnh phúc có
khi chỉ là phút giây mong manh được quyền bày tỏ những lời hay ý đẹp. Được nghe
những gì mình thích. Bởi thế bộ Đồng Lương luôn luôn có Thái Âm chủ tiếng nói
hỗ trợ. Hạnh phúc làm sao có khi bên tai ầm ầm tiếng súng, tiếng nguyền rủa,
than van... Ngài đã tạo điều kiện để “hằn” viết. Ngài còn tham lam muốn nghe
những gì “hắn” nói. Ngài đem về bên kia thế giới không phải là quyền cao chức
trọng, tay không nắm lấy một đồng xu lẻ, mà những dòng nước mắt Đà La Khốc chân
tình tuôn trào và tiếng nói êm đềm “Người Yêu Dấu ơi! xin đừng bỏ ta”. Thế là
mãn nguyện. Và trong não bộ của ngài vẫn gắng nhớ, gắng ghi đến kiếp mai sau. Những
câu thơ đối với ngài hay nhất, tuyệt vời nhất... mỏi mòn chờ đợi hơn năm mươi
năm mới tìm thấy.
Còn viên cận thần thì sao?
Viên khâm sai cận thần năm
đó 45 tuổi. Từ khi nhà vua mất. Y không còn cảm thấy hứng thú trong công việc
nữa, y làm việc như cái máy vô hồn, vô cảm không thấy thú vị, không ai đưa ngón
tay đẹp la rầy, và y cũng không còn có cơ hội đem yếm thắm, má đào để trêu
ngươi, không còn bắn tỉa, bắn lén. Y làm việc để bảo vệ người y yêu thích nhưng
giờ đây, ngày ấy xa rồi. Vì thế...
Mùa thu năm ấy, lễ trăm
ngày nhà vua đã qua. Khi những chiếc lá thu phong từ từ nhẹ nhàng lìa cành làm
dày thêm thảm lá vàng dưới đất. Trên màn ảnh cuộc đời, camera quay thong thả
một góc 360 độ bầu trời trong xanh và từ tốn dừng lại, xa xa là ngôi cổ tự nằm
trên ngọn đồi, càng tiến vào gần hiện rõ lối lên đồi được lát gạch có những hộ
lan bao 2 bên, màn ảnh ngập ngừng ở cổng tam quan có chữ Hồng Linh tự. Xuyên
qua hòn giả sơn và dừng lại đặc tả nghi lễ Thí Phát Quy Y cho một tín đồ.
Một buổi lễ thí phát quy y cho một tu sinh
mới. Được tổ chức trang trong, có nhiều
tăng lữ từ xa về tham dự. Phương Trượng thong thả cắt bỏ những sợi tóc cuối
cùng. Người tu sinh mới ngẫng đầu lên đó là Lữ Khách, viên cận thần. Giờ đây,
lại có thêm một con người tìm đến chốn thiền môn bằng lối đi khác. Trên cột trụ
chính điện có con bướm vàng quanh quẩn, nhẹ nhàng bám mình vào đó như muốn tham
dự buổi lễ này.
Chiều hôm nay - cắt mái tóc sầu.
Trồng một cây - hạnh phúc mai
sau.
Chiều hôm nay – phong kín thương đau.
Để mai này - ta lại gần nhau.
Mười lăm năm - không trọn chữ
tình.
Chỉ một lần - tay nắm tay nhau.
Mười lăm năm - gần gũi bên nhau.
Để cả đời – là chuổi đớn đau.
Con bướm vàng - quanh quẩn.
Gieo mình vào - ngọn lửa. Ôi!
Buồn đau.
Một linh hồn - thoát kiếp.
Một tâm hồn - trống vắng. Đi về
đâu?
Chiều lụi tàn – hối tiếc.
Đêm buồn về - thắm thiết. Ai chờ nhau.
Này xa hoa – như bọt xà phòng.
Này công danh – gió thoảng qua nhanh..
Lời yêu thương – giả dối vây quanh.
Chỉ chân tình – còn mãi trời xanh.
Người thương yêu – có biết chăng là.
Tìm niềm vui – hạnh phúc đâu xa.
Một cành hoa - hay một khúc ca.
Đấy là điều – an ủi cho ta.
Hoàng thượng ơi! chấp tay nguyện cầu.
Nguyện cầu cho gặp kiếp mai sau.
Làm con chim, con bướm bên nhau.
Sợi tơ hồng thắm mãi bền lâu.
Cũng thông thường như bao
câu chuyện hằng có trên trần gian. Chuyện đến đây đã kết thúc. Có một giọt nước
mắt lay động lòng người rơi trên bàn phím.
Chuyện tình hoàng thượng và viên cận thần.
Dệt thành sự tích để mãi trăm năm.
Người đời thương tiếc buồn nhớ xa xăm.
Nơi đây vẫn dòng mực thắm.
Lặng lẽ biết bao tháng ngày.
Để lại - sau này.
HẾT.
cháu gửi comment vào ngày mùng 5-1,mỗi ngày cháu đều vào đọc comment và chờ đợi comment của bác
thế mà mãi tận ngày 23-1 tức mùng 1 tết bác mới ghé qua blog,cháu rất hy vọng sẽ được bác chọn để học chương trình đào tạo từ xa.
kính chúc bác 1 năm sức khỏe,thân tâm an lạc trước mọi biến động xung quanh!
Nhân dịp năm mới, cháu xin kính chúc Bác và gia đình một năm an khang và thịnh vượng. Năm mới vào blog nhận được thông tin lại được học Tử vi với Bác qua chế độ mới. Cháu vừa thấy mừng lại hơi lo vì dính tới cái vụ flash thì cháu thuộc diện mù chữ. Hy vọng Bác sẽ xóa mù chữ cho cháu môn này qua việc học Tử vi với Bác.
Đầu năm chúc Tết tới muôn nhà
Sức khỏe, niềm vui đời nở hoa
Vạn phút gia đình luôn hạnh phúc
Trăm ngày họ tộc đều bình an
Trẻ vui xuân mới thắng lợi mới
Già đón xuân sang sự bình an
Hy vọng một năm bao ước muốn
Nước non, trăm họ phúc, lộc tràn!
Chúc bác và gia đình năm mới mạnh khỏe gặp nhiều may mắn!
Đầu năm chúc Tết tới muôn nhà
Sức khỏe, niềm vui đời nở hoa
Vạn phút gia đình luôn hạnh phúc
Trăm ngày họ tộc đều bình an
Trẻ vui xuân mới thắng lợi mới
Già đón xuân sang sự bình an
Hy vọng một năm bao ước muốn
Nước non, trăm họ phúc, lộc tràn!
Chúc bác và gia đình năm mới mạnh khỏe gặp nhiều may mắn!
Thiên Đồng
mạnh khỏe và vui vẻ!
Bác ơi, Bác có khỏe không ạ. Lâu lắm rồi cháu không thấy Bác lên mạng và viết bài nữa. Cháu chúc Bác và gia đình luôn mạnh khỏe và vui vẻ. Thi thoảng Bác dành chút thời gian để viết một cái gì đó cũng được Bác nhé, chỉ để cho chúng cháu thấy được là Bác vẫn bình an và mạnh khỏe thôi Bác ạ.
Cháu Nguyễn Hồng Phúc.
Cháu biết blog và đọc blog của bác một thời gian, cháu rất cám ơn bác vì bác đã viết những bài viết bổ ích để cho những người học Tử Vi được mở rộng thêm kiến thức.
Cháu xin phép bác cho cháu làm thành viên gia đình để được đọc nhiều bài viết của bác hơn.
Cháu chúc bác sức khỏe, nhiều niềm vui. Thân.
Kính chúc anh và toàn thể gia đình có một cuộc sống tốt đẹp, vạn sự như ý. Còn em và mọi người vẫn ngày ngày cặm cụi nghiên cứu học hỏi mong sao lãnh hội được những điều anh đã viết ra.
Em Liên.
Sau khi Bác đã bỏ nhiều công sức viết xong 16 hồi trong tập truyện, thì có lẽ Bác cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi, thư giản một thời gian... Chúng cháu thật sự rất trân trọng và biết ơn Bác đã dành nhiều tâm huyết để truyền đạt lại kiến thức thật đặc biệt của mình về Tử vi cho các thế hệ mai sau. Còn hiện tại, chúng cháu đều rất mong sau thời kỳ nghỉ ngơi, Bác sẽ tiếp tục viết những bài còn lại theo như một số lời bộc bạch đầy tính nhân văn của bác: " Dù muốn hay không bác cũng viết tất cả các đề tài liên quan đến tất cả các cách cục trên TỬ VI, sau đó quay trở lại viết thêm phần 2 để hoàn tất bài viết, mọi người căn cứ vào đó để luận..." "Phương án của bác ai cũng tự mình đoán được TỬ VI cho mình, cho người thân và có thể trở thành bậc thầy TỬ VI chân chính, đây là 1 nghề rát dược tôn trọng. Trước mắt “tiến vi quan, thối vi… thầy bói” còn hơn là làm những việc lao động nặng nhọc. Còn là môn giải trí thú vị. Tri thiên Mệnh mới là người quân tử." Hay "Làm sao truyền tải những kinh nghiệm của mình đến thế hệ trẻ và làm rạng danh TỬ VI Việt là điều mong muốn..." "Mong sao mọi người đều đoán được TỬ VI cho chính bản thân mình, và trở thành cao thủ đoán giúp người, làm rạng danh TỬ VI Việt là ước muốn của bác. Chả có điều gì dấu giếm, có điều chưa phù hợp cho tất cả trình độ cùng thỏa mãn một lúc..." Kính!
Năm nay cháu bị mất rất nhiều thứ. Diễn ra vào tháng 5, 7,9 (AL). Tính cháu vốn rất cẩn thận, giữ đồ và xài đồ rất kỹ. Vậy mà bị mất điện thọai, mắt kính, ổ cứng, tiền, cả đôi giày cũng mất...hic...còn chiếc xe đang chạy, thay vì bán, cháu cho người thân luôn, cũng như mất, phải không bác? Tuy nhiên, vì nhờ bác nói trước chuyện hạn Tử vi ngộ Không liên quan tới chuyện mất được, cũng là 1 cách biết trước số phận nên cháu k buồn nhiều làm gì mà trái lại đây là 1 năm cháu khá hài lòng. Cháu nghỉ việc công ty cũ (coi như mất việc), chuyển sang nơi mới làm, xe thì cho xe cũ, mua xe mới... cái nào mất thì cũng mua được cái mới vì may mắn làm khá nhiều tiền. Thêm 1 chuyện nữa là năm qua cháu rất đào hoa. Hạn Tử Vi cư ngọ, xung chiếu có Tham đào nên cháu bị theo đuổi mắc mệt. Đi ngòai đường thôi cũng bị theo đuổi. Đang ngồi quán ăn cũng có người làm quen. Thậm chí đang chạy trối chết (vì đi làm trễ), cũng có người chặn đường tán tỉnh...1 năm có tới 7 người theo, lạ có quen có nhưng cháu chả thích anh nào, thật buồn bác ơi. Chắc cháu ế. Tử vi quả thật hay. Vài dòng gởi bác báo cáo kết quả.
Cháu chúc bác sức khỏe an khang
Bác có thể viết bài đoán hạn cho các tuổi năm tân mão được không bác .
Nhưng kết thúc câu chuyện cũng nói lên tình yêu của hai người. Mặc dù khi được bộc bạch cũng là lúc phải chia ly. Đúng như một "Tình sử" phải không bác!