Đọc bài đầu tiên
nhấn tại đây.
Sát Phá Tham đại náo Cự Môn gia.
Đêm sau, vào khoảng đầu giờ hợi. Tất cả quân binh đực và cái tập trung trước mặt nhà lão CỰ PHI KHOA. Em và bọn Nữ Binh được bọn chúng gọi là quân tăng viện. Đạn đại bác 46 ly chất từng đống, từng đống...
- Vớ vẩn. Làm gì có đạn 46 ly.
- Là đá củ đậu, đá đường rầy, đá bốn sáu. Với chúng đất, đá, gạch là đạn. Que, gậy... là gươm đao. Vũ khí trời cho, đất cung cấp dùng xong trả lại cho trời đất. Nó cười vào mũi những thằng kéo lê cái mã tấu đi hăm dọa người khác. Tội chưa, cầm thêm nặng tay, chưa làm chi ai có khi bị vệ binh nó bắt. Bọn ta tay không bắt giặc mới giỏi. Đêm đó, thằng PHÁ QUÂN y như ông tướng. Nó sắp xếp đội hình xong. Vào thời điểm đó nhà lão CỰ cũng còn thấp thoáng vài ánh đèn. Thằng PHÁ QUÂN chống nạnh rất ngang tàng ra lịnh:
- Tất cả các đơn vị đã chiếm lĩnh trận địa xong chưa?
- Xong rồi, xong rồi.
- Báo cáo quân số tham chiến?
- 40. Kể cả đại ca. Thằng THẤT SÁT lên tiếng. Thằng PHÁ QUÂN dỏng dạc hô:
- Tất cả theo lịnh tao. Nhắm quân thù mà bắn. Chú ý. 200 đạn nổ 46 ly. Bắn.
Một trận mưa Thiên Cơ thạch dội xuống nhà lão CỰ PHI KHOA. Lão tưởng phen này phát tài VŨ KHÚC, ai ngờ thiên thạch củ đậu, phát tai phát họa THIÊN HÌNH, ĐỊA KIẾP thì có. Những viên đạn 46 ly nổ tung các cửa, những viên khác cứ theo cửa sổ, cửa lớn mà vào. Đạn bay vèo vèo, tung tóe khắp mọi nơi, đạn nổ lộp bộp trên mái nhà hòa với tiếng ngói vỡ, tạo thành mớ âm thanh hỗn độn, y như Bắc Triều chơi Nam Hàn, nhưng đâu có dồn dập và tập trung cao độ hỏa lực như thế này. Cơn mưa đá đã tạnh.
Lão CỰ vơ lấy cái loa ĐẠI HAO rống lên rằng...
- Ê, ê đừng... Lão chưởi bọn tam ác, mắc mớ gì ta nghe, kể chuyện đủ rồi. Người lữ khách lên tiếng.
- Sau khi lão rú, ré, rống xong. Thằng PHÁ QUÂN hỏi, xong chưa. Lão rống lên:
- Thanh Quả.
Thằng PHÁ QUÂN cái mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Tiểu đệ đứng gần đấy giải thích là “nói xong rồi”. Đó là tiếng giang hồ của bọn TỬ VI. Nó chưởi thề một tiếng. “Lắm chuyện”. Lại đến lượt PHÁ QUÂN rống lên:
- Tất cả bọn bây nghe lịnh tao. Mục tiêu như cũ. 400 đạn nổ. Bắn.
Lần này trời long đất lở, đèn đuốc tắt ngấm, mục tiêu im lìm chịu trận, chỉ nghe tiếng loảng xoảng đá văng, tiếng ầm ầm đá rơi, cơn pháo kích đã qua, pháo đài CỰ MÔN không nổ súng lại, một khoảng lặng như nốt lặng trầm kéo dài vài cung, một cách khó hiểu. Nóng ruột như đồng khô cỏ cháy (Đồng Hỏa). PHÁ QUÂN rú lên. Còn chưởi nữa thôi. Bên trong một tiếng nói yếu ớt Âm Tiểu:
- Kỵ Tang.
Thằng PHÁ QUÂN quay sang em hỏi. Nó nói cái gì thế, mầy dịch cho tao nghe, cái đồ lão Khoa bảng mắc dịch. Lão CỰ gặp Kỵ Tang là lão nói “treo cờ trắng” đấy. PHÁ QUÂN gầm lên, nói phức đầu hàng đi, đúng là lão gàn.
PHÁ QUÂN cười ha hả. Trước khi rút quân về. Nó cho bọn đàn em hát tặng bài “Hương Ca Vô Tận”. Bài này do thằng THẤT SÁT nhà em biên soạn, thằng PHÁ QUÂN rất thích, phong THẤT SÁT là “VŨ SÁT của ta”. Chỉ trong một ngày mà THẤT SÁT soạn và tập luyện cho bọn đàn em bài ca chiến thắng, khiến PHÁ QUÂN cũng nễ phục. Nó còn tuyên bố, đứa nào xâm phạm bản quyền lấy CỰ MÔN làm gương. Quý khách cần nghe không?
- Ừ hát thử đi.
Thằng PHÁ QUÂN chuyển vai thành nhạc trưởng. Xoay người về phía đám lâu la. Làm cánh cụp, cánh xòe trông rất điệu nghệ, với cái que... củi chỉ huy. Ban hợp ca Tam Ác, 40 tên trừ một tên, là em, rống lên:
Họa mi, họa mi hót trên đầu CỰ MÔN.
Hoạ mi, họa mi hót gieo sầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót điên đầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót đau lòng CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót tan tành CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót xa lìa cự ly
Họa mi, họa mi hót thôi đành cách ly.
Họa mi, họa mi hót tàn đời cự ly...
- Thôi, thôi đủ rồi. Sao nó không đổi lời là HỒNG LOAN hót, ĐÀO HOA ré... cho đỡ buồn tẻ. Cứ họa mi hoài ai chịu nổi.
- Mục đích chính của nó là thế. Độc một câu thôi, như cái độc ác của nó. PHÁ QUÂN cũng bảo phải thay đổi đỡ nhàm chán. Nhưng nó bảo là cái hay, cái độc là ở chỗ họa của mi, chứ không phải họa của tao. Thằng PHÁ QUÂN phải khen là “Vũ Sát hiền tài”. Thằng THẤT SÁT còn hót là, trong bụng có hai sao XƯƠNG KHÚC.
- Lão CỰ PHI KHOA có bị thương tích gì không?
- Cái đó chẳng ai biết, từ đó cửa đóng then gài, chẳng ai thấy bóng dáng lão. Ở xa, quý khách nhìn vậy, đên gần điêu tàn lắm, giậu đổ bìm leo. Lão chết hay lão bỏ đi xứ khác, thú thật Binh Khách không biết.
- Không ngờ lão CỰ PHI KHOA gặp nạn PHÁ QUÂN tồi tệ đến thế. Ngày xưa lão phi dữ lắm, bây giờ chào thua một cách dễ dàng. Hóa ra lão về ẩn cư tại đây lại gặp họa lớn. Ôi! Ngôi sao PHỤC BINH của lão ngộ KHÔNG KIẾP mất rồi.
- Đến lượt quý khách kể chuyện về lão CỰ PHI KHOA.
- Khoan đã, ta muốn tìm hiểu thêm về bọn Tam Ác. Thằng Sát Văng Đoạt có vợ con gì không?
- Chuyện này em cũng chỉ nghe thôi, không rõ ràng mấy. Trước đây tại căn nhà này, do một thiếu phụ Cô Quả Âm Đồng có đứa bé khoảng non Tuần Tuế, rất thông minh dễ thương. Hai mẹ con bán phở kiếm sống qua ngày, nhiều người vùng này đánh giá là góa phụ hiền đức. Sau đó thằng thất phu THẤT SÁT từ khách ăn phở có trả tiền, đến nợ tiền rồi trở thành ông chủ quán phở, trong một thời gian ngắn. Chỉ nghe kể lại thôi, đứa bé bị sao THIÊN HÌNH hành hạ là ông THẤT SÁT, mẹ nó cũng bị sao ấy hành hung, gia thêm sao ĐỊA KIẾP ức hiếp, e rằng còn thêm sao KÌNH DƯƠNG ngược đãi nữa. Ai thấy thảm cảnh ấy cũng thương, nhưng ai dám làm ngôi sao THAM LANG để nhảy vào can thiệp. Chuyện gì đến phải đến. Một hôm thằng Thất Văng Đoạt, tuyên bố hồng loan rằng: Tao mất vợ rồi. Con đĩ ấy bỏ nhà (PHÁ QUÂN) đi theo trai (THÁI DƯƠNG). Nó nói sao, người ta nghe vậy mà thôi, chứ nó giết mất xác chẳng ai hay biết. Lập tức nó viết bảng cầu hiền, cần người bán phở gấp. Thế là em nhảy vào dính đạn. Bây giờ, nó đâu cần vợ nữa, cả bầy Nữ Binh Mùa Thu bọn chúng quần hôn như thú vật, như lang sói. Thằng THẤT SÁT thì mất vợ, thằng PHÁ QUÂN bỏ vợ hay vợ bỏ cũng vậy, thằng THAM LANG hám vợ thì có cả một tiểu đội đấy.
- Như thế bọn chúng không sợ bệnh sida sao?
- Ở đây, chúng nó có cho ai ăn chôm chôm đâu mà mắc bệnh.
- Sao có chuyện lạ lùng đến thế. Chẳng lẽ ăn chôm chôm mắc bệnh ếch?
- Đây sáng kiến tuyệt vời của thằng PHÁ QUÂN đáng khen ngợi nhất. Đàn em tôn nó là VŨ PHÁ, Hát y Vê là gì? Là con sâu của trái chôm chôm mà thôi. Đó là lời nó nói. Việc phòng trừ TUẦN TRIỆT, phòng chống TUẦN KÌNH hay nhất là tại Vương quốc của ta, cấm trồng, sử dụng, chế biến, ăn chôm chôm. Đúng thế, tại đây chưa ai vướng vào, mắc phải, tức là ĐÀ LA ngộ TUẦN, bệnh quỷ quái ấy bao giờ. Cấm tuyệt đối đem trái chôm chôm vào đây...
- Vớ vẩn vô cùng. Hay là PHỤC BINH đang đùa với ta chăng. Cái thằng ngốc tuyên truyền bậy bạ. Đúng là cái bọn bỏ học là PHÁ QUÂN, thất học là THẤT SÁT, ham chơi là THAM LANG. Đánh võ mồm thì giỏi. Bọn này có Tam Không tại MỆNH, gia thêm bọn Hồng Vệ Binh.. Sao PHỤC BINH giỏi chịu đựng đến thế. Gặp phải ta, đi từ lâu rồi.
- Quý khách không biết đâu. Em có về, nó cũng đến tận nhà lôi đầu em lên. Hăm dọa Hồng Sát gia đình em, em chịu sao nổi. Cũng quay ra đây thôi.
- Như thế là nó biết nhà cửa của PHỤC BINH hả?
- Có lần, thằng THẤT SÁT ngồi góc kia, gác luôn 2 chân lên bàn. Em trông rất ngứa con mắt THÁI DƯƠNG. Nó cất tiếng ca rằng:
“Làng mi, có cây đa cao ngất trời xanh. Có sông sâu lơ lững vờn quanh, thuyền xuôi về nam”... Nó dừng ca hỏi rằng, đúng chưa. Em đành gật đầu là đúng.
- Chắc gì đã đúng. Có khi nó hỏi đúng ca từ, đúng tông, đúng nhịp. Việc nó đổi từ tôi qua từ mi, biết đâu vui miệng mà thôi.
- Không phải thế, nó còn ca tiếp: “Nhà mi, bên chiếc cầu soi nước. Tao đến chơi một lần, có lũ chim rừng, rộn ràng trên khắp bến Xuân”. Nó hỏi ngay, đúng chưa. Quả nhiên nhà em gần con lạch nhỏ, có cầu tre băng qua.
Lữ khách khó chịu ra mặt lên tiếng.
- Nghe đoán nè. Nhà mi... à quên, nhà PHỤC BINH có hàng xoan (sầu đông, sầu đâu) quanh nhà. Đúng chưa?
- Ủa ? Quý khách biết nhà em hả?
- Trước nhà có trồng cây lý, cây đào.
- Không sai. Làm sao quý khách biết được?
- Nhà của ngươi không phải nhà ngói cây mít.
- Đúng vậy. Quý khách đã vào nhà em chăng, con vợ Mộc Tồn có gởi tin tức gì không?
- Rõ vớ vẩn, hết chỗ nói. Xin thưa, chưa đến bao giờ ạ. Niên Can của ngươi là Ất Mão, đúng rồi phải không?
- Sao quý khách lại biết.
- Chính ngươi tự khai chứ ai.
- Em nổ súng đùng đùng cả 5,7 trang A4, đâu có đề cập gì đến niên can.
- Đã nói từ đầu. Ta cũng biết TỬ VI in ít thôi, để không ai dọa mình hết.
- Nhưng quý khách dọa được em rồi đó.
- Hà hà, dễ thương chi lạ. Nhà ở miền trung du, bán sơn địa, dễ dầu gì có tiền đào được cái giếng, thường ở ven suối, ven lạch để tiện bề lấy nước dùng sinh hoạt, tất nhiên đâu đó cũng có cầu tre nho nhỏ cuối gềnh bắc ngang. Nhà nào mà chẳng có vườn, trồng sẵn ít xoan để lấy gỗ làm nhà, ít lý đào tức lê để ăn. Đấy là điển hình vùng quê trung du. Nếu phú gia nhà ngói, cây mít ra đây làm PHỤC BINH rất buồn cười. Có thế cũng há hốc mồm ra.
- Ừ nhỉ, nhà nào cũng na ná giống nhau. Nhưng làm sao quý khách lại biết được niên can của em?
- Đó là bí mật nghề nghiệp tức là TỬ VI. Cũng như ngươi bán phở, cần bỏ vị thuốc bắc nào vào, để phối hợp với thịt bò để tạo thành mùi đặc trưng của phở. Mỗi lần mở thùng nước lèo thơm phức cả trăm trượng. Vị ngon là nhờ bí quyết làm tương Tàu đen. Đã là bí mật nghề nghiệp không nên tiết lộ. Vào đây, ta ăn phở trâu, nhưng đói cũng ăn thôi. Thấy quán nghèo ta ăn giúp. Bò, trâu cũng giống nhau.
- Quý khách thông cảm dùm, ở đây làm con bò bán 2,3 ngày cũng không hết. Có thịt gì bán thịt nấy. Nhưng thôi, quý khách đừng bắt bẻ (HÌNH) chuyện ấy, thằng THẤT SÁT nghe được, sinh chuyện bò bò, trâu trâu, bò bò. Bò bò, trâu trâu, bò... lăn. Thật tình, em không dám hỏi lý lịch VŨ KHÚC của quý khách, từ đâu đến và qua đây làm gì. Em mong muốn (Tham) quý khách có một lý lịch mới để qua vùng đất này an toàn. Tí nữa thôi, quý khách sẽ đi ngang qua “Chợ Đời Đen Bạc”, đối diện với Hồng Lâu Mộng của PHÁ QUÂN. Tại đó luôn luôn có bọn “Phản Ứng Nhanh” chờ sẵn, thế nào cũng có chuyện. Vì thế quý khách cần có bản lý lịch phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
-Thật là tồi tệ, theo ý PHỤC BINH. Ta mang lý lịch như thế nào cho an toàn.
- Quý khách có thể đóng vai người mất vợ, mất con, mất người thân... đang trên đường đi tìm kiếm. Y như một Sát Phá Tham thấy mất (thất) phải đi tìm (tham).
- Ta đóng vai một Sát Phá Tham hiếu tử đi tìm bà mẹ hiền LƯƠNG ÂM, đưa bà về cung Phụ Mẫu hoặc Điền cung phụng dưỡng.
- Hay quá. Các vai diễn mất vợ, mất con... Em bày vẻ quá nhiều rồi, nay thêm vai mất mẹ bọn Sát Phá Tham, bọn Tham Sân Si ấy sẽ đồng cảm cho đi qua, chúng là những tên bị cha mẹ đá văng ra khỏi cuộc đời cũng có, có kẻ tự đá văng ra khỏi mái ấm gia đình cũng có, tự đánh mất (là thất) cuộc đời, bỏ phí (là phá) những ngày tháng năm tươi đẹp, lu bu (là gắn bó, là phá quân) với nhau thành một bầy đàn (là quân). Gieo rắc tai họa ĐÀO thêm KIẾP nạn...
- Nhưng chưa hay đâu. Ta đóng vai một hiếu tử Sát Phá Tham đi tìm một bà mẹ lăng loàn, bỏ nhà theo trai để người cha Dương Lương của ta bất hạnh qua đời trong tủi nhục. Còn anh em ta làm kẻ mồ côi khi mẹ mình còn sống, trong vòng tay đồi trụy của một phi công trẻ tuổi. Ta đi tìm để đánh thức lương tri (Lương TRIỆT) của bà ấy, như THIÊN LƯƠNG cần đắc KHÔI VIỆT mới hay.
- Quá hay trời ạ. Thật là tuyệt vời. Quý khách là một diễn viên tài ba vừa chớm nở như đóa ĐÀO HOA bị tàn phai theo PHI LIÊM ngộ HỎA.
- Nhằm nhò gì các diễn viên trên sân khấu hay trên màn ảnh. Cái hay của ta diễn xuất ngay giữa chợ đời đen bạc, ngay giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội, đông vui như THIÊN PHỦ ngộ ĐÀO. Tại đó, võng lọng ngựa xe dập dìu qua lại. Ta phải biết cúi đầu trước bọn quyền thế ngu ngốc, nể trọng bọn trọc phú hám danh, kính nể các bậc thầy vừa ngu, vừa hư. Vâng dạ, các mệnh phụ vừa quê, vừa dâm lại vừa đẹp. Vui đùa với bọn lừa thầy, phản bạn. Kết giao với bọn thấy đúng sai không hiểu. Và còn nhiều nữa, nơi chốn phồn hoa giả dối ấy, ta luôn luôn đóng vai là kẻ dân đen, mặc cho ai chà, ai đạp. Nhưng hôm nay ta thử đóng vai một hiếu tử, đi tìm bà mẹ lăng loàn, nước mắt chảy dài trên gò má, nước mũi xanh lè lòng thòng xuống miệng, vừa đi vừa nuốt nước mũi...
- Không được, không được. Như thế là thái quá. VIỆT TUẾ cách. PHỤC BINH lên tiếng phản đối. Chỉ cần đưa bộ mặt đám ma, cò kè bớt một thêm hai, như TRIỆT bớt, TUẦN thêm, trong việc mua bán. Hỏi thăm, có ai cần người làm thuê cuốc mướn không, chứng tỏ mình không có tiền, bọn THAM LANG khỏi thắc mắc, nếu chúng tò mò, cứ nhè nó mà hỏi, có biết bà mẹ lăng loàn của tôi không, chỉ dùm cho với. Thế là bọn chúng bò ra mà cười. Thằng ngốc, mẹ hiền chúng tao còn bỏ. Mầy lại đi tìm bà mẹ lăng loàn về thờ. Cho mầy ổ bánh mì Sài Gòn ngàn đồng một ổ, bơ sữa 3 ngàn một ổ, ăn đi. Cầu nguyện cho mầy sớm tìm được ác mẫu. Biến mau kẻo chúng tao đổi ý. Thế là vô tình chúng nó biến thành bộ Phủ Tướng che chở cho quý khách.
- À ra là thế.
Mẹ già đã tám mươi tư.
Dâm ô nổi dậy viết thư cho bồ.
Ra đi con cái mồ côi.
Để tai, để tiếng tanh hôi cửa nhà.
- Lại tiếp tục thái quá về tuổi tác. PHỤC BINH lại cằn nhằn.
- Lý lịch mới chưa hoàn chỉnh, trời ạ. Người lữ khách than thở. Bây giờ gần cuối mùi, ta đi được chưa.
- Có 2 lý do chưa đi được. Quý khách chưa kể chuyện lão CỰ PHI KHOA, lộn xộn là tui đạp chân vào cái dây kia kìa. Là quý khách ở lại đây hơi lâu đấy.
- Ủa, ta rơi xuống hầm bí mật sao? Lữ khách đưa mắt nhìn quanh.
- Đâu có, đó là hệ thống báo động bằng ánh sáng, bằng âm thanh. Xin giới thiệu do nhà khám phá PHÁ QUÂN sáng tạo. Lúc đó, ngọn cờ trên cây THIÊN CƠ lúc lắc, những lon sữa bò kêu vang, tín hiệu truyền đi, lực lượng Phản Ứng Nhanh có mặt sớm nhất, sau đó là bộ binh lục tục kéo đến sau. Bọn Nữ Binh Mùa Thu Lá Úa trườn tới.
- Mới nghe thôi đà phát sợ. Ngươi dọa (Hồng Sá)t ta chăng? Ta còn tò mò muốn biết hoàn cảnh của bọn Nữ Binh Mùa Thu...
- Hoàn cảnh bọn Nữ Binh, e rằng còn cay đắng hơn em nữa. Em hằng năm hoặc khi có việc đều được về thăm nhà. Còn bọn Nữ Binh lại không được thế. Đa phần bọn chúng là người từ xa đến. Thuộc cách Đào Hoa trôi giạt trên sông LƯU HÀ, lại thêm gia KHÔNG KIẾP tất gặp nạn.
Đến đây chịu chết tại đây.
Đừng mong tháo củi chim bay trở về.
Trừ phi là bọn chúng xua đuổi đi. Cũng có đứa chịu không nổi bỏ trốn là điều tất nhiên. Bắt được kể như chết, cảnh đời như Thúy Kiều thanh lâu 2 lượt, thanh y 2 lần. Mà chờ cho hết kiếp còn gì là duyên. Chao ôi! Em kể cho mà nghe. Một lần vào tầm khoảng giờ này, quán khá đông khách. Đang bận bịu nhưng không quên trách nhiệm quan sát. Nhìn qua bên kia đường thấy một Nữ Binh đang đi bên ấy. Đó là hình ảnh lạ mắt nhất. Nó cũng phát hiện thấy em đang nhìn. Nó băng qua đường gặp em nói. Đại ca bảo lấy một ít đồ nhậu. Em túm lấy một số xương xóc, tương ớt đưa cho nó. Cứ nghĩ nó về theo đường cũ, ai ngờ nó theo lối đi về huyện Tào Lao. Nó đứng bên kia kìa. Nó quay lại thấy em đang nhìn, thả gói đồ nhậu, chấp tay lạy sống em 2 lạy. Quý khách có hiểu không?
- Có hiểu, có hiểu. Nó bỏ trốn, xin thương tình đừng báo.
- Em nỡ lòng nào rung chuông báo động. Kết quả là đây. PHỤC BINH vén tay áo trái bày lên một vết sẹo bằng dao chém. Bọn chúng khép (tức buộc, tức PHÁ QUÂN) em vào tội bao che như THIÊN PHỦ, tiếp tay như THIÊN TƯỚNG. Mặc dù em biện bạch giỏi như sao HỔ PHƯỢNG, nào là quán đông khách, nào là đang lúc thối tiền, nào là dọn dẹp, nào là lau rửa. Hồn vía đâu làm tròn nhiệm vụ trinh sát. Khỏi nói nhé, tụi nó đánh rất tàn nhẫn. Mỗi lần chạm đến vết LƯU HÀ trên Cơ thể. Em lại vừa buồn, vừa vui.
- Vui là cứu được một người, buồn vì dấu tích bọn lập nước ghi trên thân thể mình.
- Đúng vây, như quý khách đã nói, như thế quý khách đã biết chốn này nguy hiểm, một nhà tù lớn, sau lũy tre làng không đẹp như quý khách nghĩ đâu. Nhưng an tâm đi, quý khách có kịch bản lý lịch trong sạch tốt rồi. Ngồi đây với em, kể chuyện lão CỰ rồi đi chưa muộn.
- Chuyện cũng dài lắm, mà ta có hứa kể chuyện đâu. Ta nói tùy hứng mà. Chuyện cũng lâu rồi... biết bắt đầu từ đâu nhỉ. Lữ khách mơ màng về quá khứ....
Sát Phá Tham đại náo Cự Môn gia.
Đêm sau, vào khoảng đầu giờ hợi. Tất cả quân binh đực và cái tập trung trước mặt nhà lão CỰ PHI KHOA. Em và bọn Nữ Binh được bọn chúng gọi là quân tăng viện. Đạn đại bác 46 ly chất từng đống, từng đống...
- Vớ vẩn. Làm gì có đạn 46 ly.
- Là đá củ đậu, đá đường rầy, đá bốn sáu. Với chúng đất, đá, gạch là đạn. Que, gậy... là gươm đao. Vũ khí trời cho, đất cung cấp dùng xong trả lại cho trời đất. Nó cười vào mũi những thằng kéo lê cái mã tấu đi hăm dọa người khác. Tội chưa, cầm thêm nặng tay, chưa làm chi ai có khi bị vệ binh nó bắt. Bọn ta tay không bắt giặc mới giỏi. Đêm đó, thằng PHÁ QUÂN y như ông tướng. Nó sắp xếp đội hình xong. Vào thời điểm đó nhà lão CỰ cũng còn thấp thoáng vài ánh đèn. Thằng PHÁ QUÂN chống nạnh rất ngang tàng ra lịnh:
- Tất cả các đơn vị đã chiếm lĩnh trận địa xong chưa?
- Xong rồi, xong rồi.
- Báo cáo quân số tham chiến?
- 40. Kể cả đại ca. Thằng THẤT SÁT lên tiếng. Thằng PHÁ QUÂN dỏng dạc hô:
- Tất cả theo lịnh tao. Nhắm quân thù mà bắn. Chú ý. 200 đạn nổ 46 ly. Bắn.
Một trận mưa Thiên Cơ thạch dội xuống nhà lão CỰ PHI KHOA. Lão tưởng phen này phát tài VŨ KHÚC, ai ngờ thiên thạch củ đậu, phát tai phát họa THIÊN HÌNH, ĐỊA KIẾP thì có. Những viên đạn 46 ly nổ tung các cửa, những viên khác cứ theo cửa sổ, cửa lớn mà vào. Đạn bay vèo vèo, tung tóe khắp mọi nơi, đạn nổ lộp bộp trên mái nhà hòa với tiếng ngói vỡ, tạo thành mớ âm thanh hỗn độn, y như Bắc Triều chơi Nam Hàn, nhưng đâu có dồn dập và tập trung cao độ hỏa lực như thế này. Cơn mưa đá đã tạnh.
Lão CỰ vơ lấy cái loa ĐẠI HAO rống lên rằng...
- Ê, ê đừng... Lão chưởi bọn tam ác, mắc mớ gì ta nghe, kể chuyện đủ rồi. Người lữ khách lên tiếng.
- Sau khi lão rú, ré, rống xong. Thằng PHÁ QUÂN hỏi, xong chưa. Lão rống lên:
- Thanh Quả.
Thằng PHÁ QUÂN cái mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Tiểu đệ đứng gần đấy giải thích là “nói xong rồi”. Đó là tiếng giang hồ của bọn TỬ VI. Nó chưởi thề một tiếng. “Lắm chuyện”. Lại đến lượt PHÁ QUÂN rống lên:
- Tất cả bọn bây nghe lịnh tao. Mục tiêu như cũ. 400 đạn nổ. Bắn.
Lần này trời long đất lở, đèn đuốc tắt ngấm, mục tiêu im lìm chịu trận, chỉ nghe tiếng loảng xoảng đá văng, tiếng ầm ầm đá rơi, cơn pháo kích đã qua, pháo đài CỰ MÔN không nổ súng lại, một khoảng lặng như nốt lặng trầm kéo dài vài cung, một cách khó hiểu. Nóng ruột như đồng khô cỏ cháy (Đồng Hỏa). PHÁ QUÂN rú lên. Còn chưởi nữa thôi. Bên trong một tiếng nói yếu ớt Âm Tiểu:
- Kỵ Tang.
Thằng PHÁ QUÂN quay sang em hỏi. Nó nói cái gì thế, mầy dịch cho tao nghe, cái đồ lão Khoa bảng mắc dịch. Lão CỰ gặp Kỵ Tang là lão nói “treo cờ trắng” đấy. PHÁ QUÂN gầm lên, nói phức đầu hàng đi, đúng là lão gàn.
PHÁ QUÂN cười ha hả. Trước khi rút quân về. Nó cho bọn đàn em hát tặng bài “Hương Ca Vô Tận”. Bài này do thằng THẤT SÁT nhà em biên soạn, thằng PHÁ QUÂN rất thích, phong THẤT SÁT là “VŨ SÁT của ta”. Chỉ trong một ngày mà THẤT SÁT soạn và tập luyện cho bọn đàn em bài ca chiến thắng, khiến PHÁ QUÂN cũng nễ phục. Nó còn tuyên bố, đứa nào xâm phạm bản quyền lấy CỰ MÔN làm gương. Quý khách cần nghe không?
- Ừ hát thử đi.
Thằng PHÁ QUÂN chuyển vai thành nhạc trưởng. Xoay người về phía đám lâu la. Làm cánh cụp, cánh xòe trông rất điệu nghệ, với cái que... củi chỉ huy. Ban hợp ca Tam Ác, 40 tên trừ một tên, là em, rống lên:
Họa mi, họa mi hót trên đầu CỰ MÔN.
Hoạ mi, họa mi hót gieo sầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót điên đầu CỰ MÔN.
Họa mi, họa mi hót đau lòng CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót tan tành CỰ MÔN
Họa mi, họa mi hót xa lìa cự ly
Họa mi, họa mi hót thôi đành cách ly.
Họa mi, họa mi hót tàn đời cự ly...
- Thôi, thôi đủ rồi. Sao nó không đổi lời là HỒNG LOAN hót, ĐÀO HOA ré... cho đỡ buồn tẻ. Cứ họa mi hoài ai chịu nổi.
- Mục đích chính của nó là thế. Độc một câu thôi, như cái độc ác của nó. PHÁ QUÂN cũng bảo phải thay đổi đỡ nhàm chán. Nhưng nó bảo là cái hay, cái độc là ở chỗ họa của mi, chứ không phải họa của tao. Thằng PHÁ QUÂN phải khen là “Vũ Sát hiền tài”. Thằng THẤT SÁT còn hót là, trong bụng có hai sao XƯƠNG KHÚC.
- Lão CỰ PHI KHOA có bị thương tích gì không?
- Cái đó chẳng ai biết, từ đó cửa đóng then gài, chẳng ai thấy bóng dáng lão. Ở xa, quý khách nhìn vậy, đên gần điêu tàn lắm, giậu đổ bìm leo. Lão chết hay lão bỏ đi xứ khác, thú thật Binh Khách không biết.
- Không ngờ lão CỰ PHI KHOA gặp nạn PHÁ QUÂN tồi tệ đến thế. Ngày xưa lão phi dữ lắm, bây giờ chào thua một cách dễ dàng. Hóa ra lão về ẩn cư tại đây lại gặp họa lớn. Ôi! Ngôi sao PHỤC BINH của lão ngộ KHÔNG KIẾP mất rồi.
- Đến lượt quý khách kể chuyện về lão CỰ PHI KHOA.
- Khoan đã, ta muốn tìm hiểu thêm về bọn Tam Ác. Thằng Sát Văng Đoạt có vợ con gì không?
- Chuyện này em cũng chỉ nghe thôi, không rõ ràng mấy. Trước đây tại căn nhà này, do một thiếu phụ Cô Quả Âm Đồng có đứa bé khoảng non Tuần Tuế, rất thông minh dễ thương. Hai mẹ con bán phở kiếm sống qua ngày, nhiều người vùng này đánh giá là góa phụ hiền đức. Sau đó thằng thất phu THẤT SÁT từ khách ăn phở có trả tiền, đến nợ tiền rồi trở thành ông chủ quán phở, trong một thời gian ngắn. Chỉ nghe kể lại thôi, đứa bé bị sao THIÊN HÌNH hành hạ là ông THẤT SÁT, mẹ nó cũng bị sao ấy hành hung, gia thêm sao ĐỊA KIẾP ức hiếp, e rằng còn thêm sao KÌNH DƯƠNG ngược đãi nữa. Ai thấy thảm cảnh ấy cũng thương, nhưng ai dám làm ngôi sao THAM LANG để nhảy vào can thiệp. Chuyện gì đến phải đến. Một hôm thằng Thất Văng Đoạt, tuyên bố hồng loan rằng: Tao mất vợ rồi. Con đĩ ấy bỏ nhà (PHÁ QUÂN) đi theo trai (THÁI DƯƠNG). Nó nói sao, người ta nghe vậy mà thôi, chứ nó giết mất xác chẳng ai hay biết. Lập tức nó viết bảng cầu hiền, cần người bán phở gấp. Thế là em nhảy vào dính đạn. Bây giờ, nó đâu cần vợ nữa, cả bầy Nữ Binh Mùa Thu bọn chúng quần hôn như thú vật, như lang sói. Thằng THẤT SÁT thì mất vợ, thằng PHÁ QUÂN bỏ vợ hay vợ bỏ cũng vậy, thằng THAM LANG hám vợ thì có cả một tiểu đội đấy.
- Như thế bọn chúng không sợ bệnh sida sao?
- Ở đây, chúng nó có cho ai ăn chôm chôm đâu mà mắc bệnh.
- Sao có chuyện lạ lùng đến thế. Chẳng lẽ ăn chôm chôm mắc bệnh ếch?
- Đây sáng kiến tuyệt vời của thằng PHÁ QUÂN đáng khen ngợi nhất. Đàn em tôn nó là VŨ PHÁ, Hát y Vê là gì? Là con sâu của trái chôm chôm mà thôi. Đó là lời nó nói. Việc phòng trừ TUẦN TRIỆT, phòng chống TUẦN KÌNH hay nhất là tại Vương quốc của ta, cấm trồng, sử dụng, chế biến, ăn chôm chôm. Đúng thế, tại đây chưa ai vướng vào, mắc phải, tức là ĐÀ LA ngộ TUẦN, bệnh quỷ quái ấy bao giờ. Cấm tuyệt đối đem trái chôm chôm vào đây...
- Vớ vẩn vô cùng. Hay là PHỤC BINH đang đùa với ta chăng. Cái thằng ngốc tuyên truyền bậy bạ. Đúng là cái bọn bỏ học là PHÁ QUÂN, thất học là THẤT SÁT, ham chơi là THAM LANG. Đánh võ mồm thì giỏi. Bọn này có Tam Không tại MỆNH, gia thêm bọn Hồng Vệ Binh.. Sao PHỤC BINH giỏi chịu đựng đến thế. Gặp phải ta, đi từ lâu rồi.
- Quý khách không biết đâu. Em có về, nó cũng đến tận nhà lôi đầu em lên. Hăm dọa Hồng Sát gia đình em, em chịu sao nổi. Cũng quay ra đây thôi.
- Như thế là nó biết nhà cửa của PHỤC BINH hả?
- Có lần, thằng THẤT SÁT ngồi góc kia, gác luôn 2 chân lên bàn. Em trông rất ngứa con mắt THÁI DƯƠNG. Nó cất tiếng ca rằng:
“Làng mi, có cây đa cao ngất trời xanh. Có sông sâu lơ lững vờn quanh, thuyền xuôi về nam”... Nó dừng ca hỏi rằng, đúng chưa. Em đành gật đầu là đúng.
- Chắc gì đã đúng. Có khi nó hỏi đúng ca từ, đúng tông, đúng nhịp. Việc nó đổi từ tôi qua từ mi, biết đâu vui miệng mà thôi.
- Không phải thế, nó còn ca tiếp: “Nhà mi, bên chiếc cầu soi nước. Tao đến chơi một lần, có lũ chim rừng, rộn ràng trên khắp bến Xuân”. Nó hỏi ngay, đúng chưa. Quả nhiên nhà em gần con lạch nhỏ, có cầu tre băng qua.
Lữ khách khó chịu ra mặt lên tiếng.
- Nghe đoán nè. Nhà mi... à quên, nhà PHỤC BINH có hàng xoan (sầu đông, sầu đâu) quanh nhà. Đúng chưa?
- Ủa ? Quý khách biết nhà em hả?
- Trước nhà có trồng cây lý, cây đào.
- Không sai. Làm sao quý khách biết được?
- Nhà của ngươi không phải nhà ngói cây mít.
- Đúng vậy. Quý khách đã vào nhà em chăng, con vợ Mộc Tồn có gởi tin tức gì không?
- Rõ vớ vẩn, hết chỗ nói. Xin thưa, chưa đến bao giờ ạ. Niên Can của ngươi là Ất Mão, đúng rồi phải không?
- Sao quý khách lại biết.
- Chính ngươi tự khai chứ ai.
- Em nổ súng đùng đùng cả 5,7 trang A4, đâu có đề cập gì đến niên can.
- Đã nói từ đầu. Ta cũng biết TỬ VI in ít thôi, để không ai dọa mình hết.
- Nhưng quý khách dọa được em rồi đó.
- Hà hà, dễ thương chi lạ. Nhà ở miền trung du, bán sơn địa, dễ dầu gì có tiền đào được cái giếng, thường ở ven suối, ven lạch để tiện bề lấy nước dùng sinh hoạt, tất nhiên đâu đó cũng có cầu tre nho nhỏ cuối gềnh bắc ngang. Nhà nào mà chẳng có vườn, trồng sẵn ít xoan để lấy gỗ làm nhà, ít lý đào tức lê để ăn. Đấy là điển hình vùng quê trung du. Nếu phú gia nhà ngói, cây mít ra đây làm PHỤC BINH rất buồn cười. Có thế cũng há hốc mồm ra.
- Ừ nhỉ, nhà nào cũng na ná giống nhau. Nhưng làm sao quý khách lại biết được niên can của em?
- Đó là bí mật nghề nghiệp tức là TỬ VI. Cũng như ngươi bán phở, cần bỏ vị thuốc bắc nào vào, để phối hợp với thịt bò để tạo thành mùi đặc trưng của phở. Mỗi lần mở thùng nước lèo thơm phức cả trăm trượng. Vị ngon là nhờ bí quyết làm tương Tàu đen. Đã là bí mật nghề nghiệp không nên tiết lộ. Vào đây, ta ăn phở trâu, nhưng đói cũng ăn thôi. Thấy quán nghèo ta ăn giúp. Bò, trâu cũng giống nhau.
- Quý khách thông cảm dùm, ở đây làm con bò bán 2,3 ngày cũng không hết. Có thịt gì bán thịt nấy. Nhưng thôi, quý khách đừng bắt bẻ (HÌNH) chuyện ấy, thằng THẤT SÁT nghe được, sinh chuyện bò bò, trâu trâu, bò bò. Bò bò, trâu trâu, bò... lăn. Thật tình, em không dám hỏi lý lịch VŨ KHÚC của quý khách, từ đâu đến và qua đây làm gì. Em mong muốn (Tham) quý khách có một lý lịch mới để qua vùng đất này an toàn. Tí nữa thôi, quý khách sẽ đi ngang qua “Chợ Đời Đen Bạc”, đối diện với Hồng Lâu Mộng của PHÁ QUÂN. Tại đó luôn luôn có bọn “Phản Ứng Nhanh” chờ sẵn, thế nào cũng có chuyện. Vì thế quý khách cần có bản lý lịch phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
-Thật là tồi tệ, theo ý PHỤC BINH. Ta mang lý lịch như thế nào cho an toàn.
- Quý khách có thể đóng vai người mất vợ, mất con, mất người thân... đang trên đường đi tìm kiếm. Y như một Sát Phá Tham thấy mất (thất) phải đi tìm (tham).
- Ta đóng vai một Sát Phá Tham hiếu tử đi tìm bà mẹ hiền LƯƠNG ÂM, đưa bà về cung Phụ Mẫu hoặc Điền cung phụng dưỡng.
- Hay quá. Các vai diễn mất vợ, mất con... Em bày vẻ quá nhiều rồi, nay thêm vai mất mẹ bọn Sát Phá Tham, bọn Tham Sân Si ấy sẽ đồng cảm cho đi qua, chúng là những tên bị cha mẹ đá văng ra khỏi cuộc đời cũng có, có kẻ tự đá văng ra khỏi mái ấm gia đình cũng có, tự đánh mất (là thất) cuộc đời, bỏ phí (là phá) những ngày tháng năm tươi đẹp, lu bu (là gắn bó, là phá quân) với nhau thành một bầy đàn (là quân). Gieo rắc tai họa ĐÀO thêm KIẾP nạn...
- Nhưng chưa hay đâu. Ta đóng vai một hiếu tử Sát Phá Tham đi tìm một bà mẹ lăng loàn, bỏ nhà theo trai để người cha Dương Lương của ta bất hạnh qua đời trong tủi nhục. Còn anh em ta làm kẻ mồ côi khi mẹ mình còn sống, trong vòng tay đồi trụy của một phi công trẻ tuổi. Ta đi tìm để đánh thức lương tri (Lương TRIỆT) của bà ấy, như THIÊN LƯƠNG cần đắc KHÔI VIỆT mới hay.
- Quá hay trời ạ. Thật là tuyệt vời. Quý khách là một diễn viên tài ba vừa chớm nở như đóa ĐÀO HOA bị tàn phai theo PHI LIÊM ngộ HỎA.
- Nhằm nhò gì các diễn viên trên sân khấu hay trên màn ảnh. Cái hay của ta diễn xuất ngay giữa chợ đời đen bạc, ngay giữa chốn kinh kỳ phồn hoa đô hội, đông vui như THIÊN PHỦ ngộ ĐÀO. Tại đó, võng lọng ngựa xe dập dìu qua lại. Ta phải biết cúi đầu trước bọn quyền thế ngu ngốc, nể trọng bọn trọc phú hám danh, kính nể các bậc thầy vừa ngu, vừa hư. Vâng dạ, các mệnh phụ vừa quê, vừa dâm lại vừa đẹp. Vui đùa với bọn lừa thầy, phản bạn. Kết giao với bọn thấy đúng sai không hiểu. Và còn nhiều nữa, nơi chốn phồn hoa giả dối ấy, ta luôn luôn đóng vai là kẻ dân đen, mặc cho ai chà, ai đạp. Nhưng hôm nay ta thử đóng vai một hiếu tử, đi tìm bà mẹ lăng loàn, nước mắt chảy dài trên gò má, nước mũi xanh lè lòng thòng xuống miệng, vừa đi vừa nuốt nước mũi...
- Không được, không được. Như thế là thái quá. VIỆT TUẾ cách. PHỤC BINH lên tiếng phản đối. Chỉ cần đưa bộ mặt đám ma, cò kè bớt một thêm hai, như TRIỆT bớt, TUẦN thêm, trong việc mua bán. Hỏi thăm, có ai cần người làm thuê cuốc mướn không, chứng tỏ mình không có tiền, bọn THAM LANG khỏi thắc mắc, nếu chúng tò mò, cứ nhè nó mà hỏi, có biết bà mẹ lăng loàn của tôi không, chỉ dùm cho với. Thế là bọn chúng bò ra mà cười. Thằng ngốc, mẹ hiền chúng tao còn bỏ. Mầy lại đi tìm bà mẹ lăng loàn về thờ. Cho mầy ổ bánh mì Sài Gòn ngàn đồng một ổ, bơ sữa 3 ngàn một ổ, ăn đi. Cầu nguyện cho mầy sớm tìm được ác mẫu. Biến mau kẻo chúng tao đổi ý. Thế là vô tình chúng nó biến thành bộ Phủ Tướng che chở cho quý khách.
- À ra là thế.
Mẹ già đã tám mươi tư.
Dâm ô nổi dậy viết thư cho bồ.
Ra đi con cái mồ côi.
Để tai, để tiếng tanh hôi cửa nhà.
- Lại tiếp tục thái quá về tuổi tác. PHỤC BINH lại cằn nhằn.
- Lý lịch mới chưa hoàn chỉnh, trời ạ. Người lữ khách than thở. Bây giờ gần cuối mùi, ta đi được chưa.
- Có 2 lý do chưa đi được. Quý khách chưa kể chuyện lão CỰ PHI KHOA, lộn xộn là tui đạp chân vào cái dây kia kìa. Là quý khách ở lại đây hơi lâu đấy.
- Ủa, ta rơi xuống hầm bí mật sao? Lữ khách đưa mắt nhìn quanh.
- Đâu có, đó là hệ thống báo động bằng ánh sáng, bằng âm thanh. Xin giới thiệu do nhà khám phá PHÁ QUÂN sáng tạo. Lúc đó, ngọn cờ trên cây THIÊN CƠ lúc lắc, những lon sữa bò kêu vang, tín hiệu truyền đi, lực lượng Phản Ứng Nhanh có mặt sớm nhất, sau đó là bộ binh lục tục kéo đến sau. Bọn Nữ Binh Mùa Thu Lá Úa trườn tới.
- Mới nghe thôi đà phát sợ. Ngươi dọa (Hồng Sá)t ta chăng? Ta còn tò mò muốn biết hoàn cảnh của bọn Nữ Binh Mùa Thu...
- Hoàn cảnh bọn Nữ Binh, e rằng còn cay đắng hơn em nữa. Em hằng năm hoặc khi có việc đều được về thăm nhà. Còn bọn Nữ Binh lại không được thế. Đa phần bọn chúng là người từ xa đến. Thuộc cách Đào Hoa trôi giạt trên sông LƯU HÀ, lại thêm gia KHÔNG KIẾP tất gặp nạn.
Đến đây chịu chết tại đây.
Đừng mong tháo củi chim bay trở về.
Trừ phi là bọn chúng xua đuổi đi. Cũng có đứa chịu không nổi bỏ trốn là điều tất nhiên. Bắt được kể như chết, cảnh đời như Thúy Kiều thanh lâu 2 lượt, thanh y 2 lần. Mà chờ cho hết kiếp còn gì là duyên. Chao ôi! Em kể cho mà nghe. Một lần vào tầm khoảng giờ này, quán khá đông khách. Đang bận bịu nhưng không quên trách nhiệm quan sát. Nhìn qua bên kia đường thấy một Nữ Binh đang đi bên ấy. Đó là hình ảnh lạ mắt nhất. Nó cũng phát hiện thấy em đang nhìn. Nó băng qua đường gặp em nói. Đại ca bảo lấy một ít đồ nhậu. Em túm lấy một số xương xóc, tương ớt đưa cho nó. Cứ nghĩ nó về theo đường cũ, ai ngờ nó theo lối đi về huyện Tào Lao. Nó đứng bên kia kìa. Nó quay lại thấy em đang nhìn, thả gói đồ nhậu, chấp tay lạy sống em 2 lạy. Quý khách có hiểu không?
- Có hiểu, có hiểu. Nó bỏ trốn, xin thương tình đừng báo.
- Em nỡ lòng nào rung chuông báo động. Kết quả là đây. PHỤC BINH vén tay áo trái bày lên một vết sẹo bằng dao chém. Bọn chúng khép (tức buộc, tức PHÁ QUÂN) em vào tội bao che như THIÊN PHỦ, tiếp tay như THIÊN TƯỚNG. Mặc dù em biện bạch giỏi như sao HỔ PHƯỢNG, nào là quán đông khách, nào là đang lúc thối tiền, nào là dọn dẹp, nào là lau rửa. Hồn vía đâu làm tròn nhiệm vụ trinh sát. Khỏi nói nhé, tụi nó đánh rất tàn nhẫn. Mỗi lần chạm đến vết LƯU HÀ trên Cơ thể. Em lại vừa buồn, vừa vui.
- Vui là cứu được một người, buồn vì dấu tích bọn lập nước ghi trên thân thể mình.
- Đúng vây, như quý khách đã nói, như thế quý khách đã biết chốn này nguy hiểm, một nhà tù lớn, sau lũy tre làng không đẹp như quý khách nghĩ đâu. Nhưng an tâm đi, quý khách có kịch bản lý lịch trong sạch tốt rồi. Ngồi đây với em, kể chuyện lão CỰ rồi đi chưa muộn.
- Chuyện cũng dài lắm, mà ta có hứa kể chuyện đâu. Ta nói tùy hứng mà. Chuyện cũng lâu rồi... biết bắt đầu từ đâu nhỉ. Lữ khách mơ màng về quá khứ....
Nhìn lại hai năm một chặng đường
Niềm vui chia sẻ, nỗi sầu vương
Hân hoan bài học niềm vui mới
Lúc thấy héo hon cảnh thảm thương.
Lặng lẽ, âm thầm người vẫn viết
Rộn ràng, sôi nổi kẻ nhiều phương
Trong tâm luôn nghĩ ngày mai tới
Lấy ngọn đèn sao soi dặm trường.
Em Liên.
Bác Bửu Đình cũng đã đưa hình TỬ THAM tại Dậu từ đầu. Quê cũ của Phục binh có cây đa (THIÊN CƠ) chim hót (HỒNG LOAN), thêm mẹ già THÁI ÂM ở Thân, cho nên quê Phục binh là Thân Tý Thìn. PHỤC BINH hiện nay đang đứng ở Tỵ cùng nhóm VŨ PHÁ CÔ QUẢ TANG KHÁCH.
Từ cách TỒN KIẾP do Lộc tồn đã ở Mão, chỉ còn các giờ sau là ĐỊA KIẾP có thể gặp Lộc tồn : Tý, Mão, Thìn, Tỵ, Thân, Tuất, Hợi. THIÊN LƯƠNG tại Tý, từ cách THIÊN LƯƠNG ngộ Không, loại tiếp giờ Thân. Còn 6 giờ Tuất Hợi Tý Mão Thìn Tỵ Nhưng đó là gặp trực tiếp. Còn gặp gián tiếp thông qua một cung khác thì sao nào cũng có thể gặp được nhau.
Nếu mẹ già THÁI ÂM cư Dậu thuộc bản đồ TỬ PHỦ cư Thân khi đó Mệnh THÁI DƯƠNG cư Tỵ thì không có cách theo giai trẻ THIÊN CƠ. Còn vài tổ hợp THÁNG GIỜ phù hợp cho cung Mệnh, từ đó có thể tìm được nốt vị trí của KHÔNG KIẾP HỎA LINH. Do biến hóa của văn chương nên tác giả phải vận dụng nhiều cách chiếu hợp giáp liên hệ cho phong phú nên bài toán “có vẻ” còn rộng. Tôi chưa tính kỹ hết, bạn nào quen thuộc cách luận của bác Bửu Đình tính thử coi sao nhỉ.