Truyện
Tử Vi cuả Bửu Đình
Hồi 3. Bài thơ phỉ báng
nhà vua.
- Hồi đó, ta
Hình như là, Y như là... 13 hay 14 tuổi nhỉ, Hình như là 15, Y như là là là...
Cái sao DIÊU nó ám, ta không nhớ nổi, Thời gian lại xóa nhòa kỷ niệm. Hình như
là...
- Cứ cho là quý khách 14 tuổi đi. PHỤC BINH không chịu
đựng nổi Y như, HÌNH như... của bộ HÌNH
DIÊU Y. Ngoài kia mặt trời đã xế, ánh nắng chiều đã lấp ló vào quán phở.
- Hồi đó, ở
Kinh đô có một tờ báo mang tên “Thằng Bé Cười Hi Hi”. Do chủ bút THIÊN ĐỒNG và
sự cộng tác rất đắc lực của lão CỰ PHI KHOA, lúc bấy giờ lão là một trung niên
mà thôi. Y thường đem những điều sai trái ra ca ngợi, phỉ báng lung tung, đúng
sai không ai hiểu, đã thế lại còn dùng một số từ ngữ xa lạ như: chai lọ, xị,
hot girl, thick, k, @.... nói lái và nói ngược, thêm từ, bớt chữ... Điều đáng
nói nhất là lão phỉ báng cả nhà vua.
- Hấp dẫn quá. Có chuyện thế sao. PHỤC BINH lắng tai
nghe từng câu rất chăm chú. Vẫn giọng đều đều người lữ khách kể tiếp.
Một hôm trên
tờ báo có bài thơ ngắn như vầy.
“Thương
thay con rồng lộn.
Lộn
cổ xuống giếng khơi.
Quằn
quại trong đáy giếng.
Bị
ếch, nhái trêu ngươi”.
Bài thơ như
quả bom làm náo động kinh đô. Ngài Tể Tướng vội vàng sai bộ Lễ thu mua tất cả
số báo có bài thơ đó. Tất nhiên nhiều tờ báo lọt vào tay dân chúng, mới gây nên
náo loạn. Ai ai cũng muốn nhìn thấy tận mắt, đọc từng chữ mới tin. Nghe qua
người ta tưởng là đồn thổi.
- Nhưng có gì đáng nói đâu, chỉ mô tả con rồng bị nạn.
- Đó là suy nghĩ
của ngươi nhưng ở kinh kỳ người ta nghĩ khác. Quan Tể Tướng tìm mọi cách nhằm
ngăn chận tờ báo đến tay nhà Vua. Nhưng nhà Vua lại có Viện Cơ Mật thoát ly
khỏi tầm kiểm soát của quan Tể Tướng. Cơ
Mật Viện tấu lên bài thơ loạn ngôn nghịch nhĩ, khiến ngài Hoàng Thượng đọc phải
bủn rủn chân tay lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ. Lại y như con rồng lộn. Ngài tỉnh dậy than
rằng: Ta là con rồng đực, nó bảo rằng ta là con rồng cái. Láo, chuyển đổi giới
tính cho ta bất hợp pháp. Láo hết chỗ nói, lại bảo, múc nước lộn cổ xuống
giếng, cứ như các con nô tì không bằng.
Lại còn cho rằng các quan lại VŨ TƯỚNG
LIÊM PHỦ là đồ ếch nhái, trêu ghẹo châm chọc ta. Ví ta, như con ếch ngồi đáy
giếng, xem bầu trời bằng cái nong, nia. Trời ơi là trời.. Lại lăn đùng ra bất
tỉnh.
Ngài Tể Tướng
giật tóc mai, hô hấp nhân tạo ngay tại chỗ. Miệng la bai bải: Bớ Hoàng Thượng
lai tỉnh, lai tỉnh... Nếu không ngài Hoàng Thượng đi luôn. Ngài Hoàng Thượng
gượng ngồi dậy. Câu nói đầu tiên là: Mẹ kiếp cái thằng CỰ MÔN. Quan Tể Tướng
nhắc nhở, ngài nói gì vậy. Không cho Trẫm chưởi thề Trẫm hộc máu mà chết. Mẹ
kiếp cái thằng CỰ MÔN. Bố láo vừa phải thôi. Trẫm đây thương dân như con đẻ.
Chưa hành hạ ai bao giờ, chưa giam tù ai bao giờ, chưa cắt lưỡi ai bao giờ...
bao giờ và bao giờ. Nó thấy Trẫm hiền, dám châm chọc Trẫm, Trẫm muốn để đức cho
dân, không muốn người đời sau, ghi vào
trong lịch sử( VŨ ẤN) nhà vua giết CỰ PHI KHOA vì chỉ một bài thơ. Mẹ kiếp cái
thằng CỰ MÔN. Ngài lại lăn đùng ra bất tỉnh, từ đó bỏ ăn, bỏ ngủ...ở kinh đô
người ta gọi là “ngài Ngự se mình”...
- Ủa, cái chuyện bí mật thâm cung làm sao quý khách
biết được.
- Cũng cần kể
thêm, hồi đó ở kinh đô có một tin đồn: “Hoàng Thượng là Nữ Hoàng”. Có lẽ ngài
có khuôn mặt trời ban, mặt hoa da phấ, như Phan An, Tống Ngoc, lại thêm vào tuổi thanh niên tràn đầy sức sống
mà chưa thấy có hoàng tử hoặc công chúa
nào ra đời. Nay bài thơ quái ác, hé lộ một chi tiết mà từ lâu người ta vốn hoài
nghi.
Cả tuần nhật,
ngài gầy cả vài chục cân ...tàu, các quan ngự y bối rối ra mặt. Ngài không ăn,
không ngủ, uống thuốc vào có khi còn nguy hiểm đến tính mệnh nữa. Nội các thảo
luận rối tung lên, vì ngày thiết đại triều vào ngày Sóc gần kề, vắng mặt ngài,
bọn xấu đồn rùm beng: “Hoàng Thượng băng hà”. “Hoàng Thượng se mình”, “Hoàng
Thượng bị bọn xấu hãm hại”, “Bọn phản thần CỰ MÔN đang cai trị chúng ta”, “Bọn
phá hoại PHÁ QUÂN đang kềm kẹp chúng ta”, “ Một ngày không thể không có vua”,
“Hãy cho chúng tôi thấy mặt rồng”... Thế rồi, có quan chợt gợi ý: “Nhờ người
coi thử lá số TỬ VI của ngài có qua cơn hoạn nạn không”...
Đó là lý do, sư phụ ta được vời đến. Còn ta
hồi đó.... À nhớ ra rồi, năm đó ta 15 tuổi nhưng lại nhỏ con, cũng lon ton theo
sư phụ vào chầu ngài Ngự. Qua bao cái cổng to có, nhỏ có đi theo một quan đại
thần áo đen, thấy ta bé lon ton nhiều người muốn chận lại, nhưng vị quan ấy
giới thiệu ta là: “Biên tập viên lấy lá số TỬ VI”. Thế là ta thấy được mặt
rồng.
Hồi đó,
ta còn ngây thơ lắm chưa biết cười lên
để hẹn hò, quan đại thần dặn ta, gặp vua phải lễ như thế này, thế nọ... Đến khi
vào một căn phòng, thấy một người thanh niên khoảng 25 tuổi, nằm trên gường mặt mũi có
phần hốc hác, trông rất mệt mỏi, sắc diện xanh xao... Ta cứ khép nép sau lưng
sư phụ bưng tráp theo hầu ngài. Khó mà tin đó là một ông Vua. Sư phụ ta hành lễ
rất bài bản, còn ta đứng ngây như gỗ đá. Trong ta, không tin đó là ông vua.
Người được mọi người gọi là Ngài, phải như ông tiên râu tóc bạc phơ, ta không
ngờ nhà Vua lại trẻ đến thế.. Người đàn ông đang nằm ấy nói rằng:
- Tôn sư coi
dùm lá số TỬ VI của Trẫm. Xem thử năm này có sao hạn gì không?
Lá số đã đặt
sắn trên chiếc kỷ gần đó. Tôn sư cứ ngồi xuống thoải mái, Trẫm miễn lễ.
Xem qua một
lúc, sư phụ ta cung kính nói rằng:
- Thưa Hoàng
Thượng ngài bị mắc tâm bịnh. Tiểu hạn Ngài qua Tật ách cung có Kình xung, bản
cung có TẤU TANG, bị lưu Kình Tang Tuần Triệt hội họp, lưỡng Kình xung nhau..
Lưu PHI LIÊM phạm MỆNH. Có ai đó xâm phạm mình rồng bằng ngôn ngữ khả ố. Ví như
người đạp phải cái gai, lại có kẻ cho là đáng đời.
- Đúng rồi,
Trẫm mắc tâm bệnh. Cứ như người đạp phải cái gai ôm chân mà khóc. Chữa trị như
thế nào. Tôn sư cứ nói.
- Với bá
tính, hạn này cũng bình thường thôi, nhưng với Hoàng Thượng là người cao qu,ý
cảm thấy sự xúc phạm rất là khó chịu, sỉ nhục quá lớn. Vả lại Ngài có TỬ VI tại
MỆNH giải hung nguy, chẳng có gì để tự làm khổ mình, tất ngài có biện pháp để
quyết đinh. Theo dân gian thường nói: Đạp gai lấy gai mà lể.
- Nghĩa là...
- Xin thưa,
Hoàng thượng dùng văn chương chữ nghĩa đáp lại..
Bỗng nhiên,
ngài Hoàng Thượng vùng dậy như một người chưa hề bị bệnh bao giờ.
- Đúng quá,
đúng quá... Trời ơi! thế mà Trẫm nghĩ không ra, cứ nghĩ đến đem VŨ KHÚC cắt
lưỡi nó, đem THIÊN HÌNH đâm nó, đem LIÊM TRINH giam nó... Giản dị là thế. Trời
ơi! là trời. Cái sao BỆNH PHÙ hại Trẫm. Lại phán:
- Thị nữ đâu,
lấy những lá số TỬ VI các quan đưa Tôn sư. Chọn dùm Trẫm một lá số có tài văn
chương linh thịnh.
Chợt trông
thấy ta, ngài bảo, tiểu nhi (bé con) lại đây ngồi với Trẫm. Ta lúc đó quá ngốc,
nghe bảo ngồi là ngồi. Ngài vẫn ngồi trên long sàng, ta ngồi ngay bên cạnh,
ngài quàng qua vai ta, một tay còn lại cầm tay ta, vỗ vỗ trên đùi ta, cứ luôn miệng bảo, ngốc thế, sao
không nghĩ ra. Sư phụ ta thấy cảnh ấy, trừng mắt nhìn ta. Ngài phán, Tôn sư
đừng trừng mắt như thế, chạm phải mình rồng mang tội khi quân đấy. Lần đầu tiên
trong đời Trẫm được sờ mó một con dân của Trẫm, đúng nghĩa nhất.
Về sau, sư
phụ ta trách ta. Như thế là phạm tội đấy biết chưa. Tìm mọi cách thoái thác
đừng ngồi ngang hàng với vua. Sư phụ mắng ta là vô phép, vô thiên. Cứ y như là
KHÔNG HÌNH cách. Mặc dù từ lúc bước vào cấm cung ấy, ta im thư thóc.. Từ đó về
sau, ta không bao giờ được theo Sư phụ vào cung cấm nữa. Dưới mắt sư phụ ta là
kẻ báo hại, chăng biết nghĩa Quân Sư Phụ là quái gì.
Sau hồi chọn
lựa. Sư phụ kính cẩn dâng vua một lá số.
Nhà vua khen nức nở, sao mà đúng ý Trẫm.
Đấy là lá số của vị Tể Tướng PHỦ KHÔI XƯƠNG. Ngài truyền cho thị nữ gọi ngài Tể
Tướng vào chầu. Sư phụ ta tinh ý, xin phép cáo từ. Ngồi đấy, chưa cho về đâu.
Hình như nhà vua chờ đợi một cái gì đó. Không lâu đã thấy vị Tể Tướng vào chầu.
Tể Tướng ngạc nhiên thấy nhà vua vui tươi, ngồi bên cạnh thằng bé con con, tròn
xoe mắt kinh ngạc,. quỳ xuống tấu rằng:
- Hạ thần rất
vui mừng khi trộm nhìn long thể bình an.
- Khanh bình
thân, nhờ uống thuốc của Tôn sư này đó. Nhà vua đưa tay chỉ sư phụ ta, Vị Tể
Tướng dù đã biết tôn sư của ta là ai, rất bất ngờ nhưng không dám hỏi. Lại nghe
nhà vua phán bảo:
- Khanh! Phải
viết cho Trẫm một bài văn, thơ, phú gì, gì... cũng được tùy thích. Miễn sao phê
phán, buộc tội thằng CỰ MÔN cho Trẩm, bao nhiêu tội lỗi từ xưa đến nay, cứ trút
lên đầu nó.
Bao
nhiêu tội lỗi trong thiên hạ.
Cứ
trút lên đầu gã CỰ MÔN...
Cứ
đút vào mồm bắt nó ngậm.
Cho
tàn một kiếp bọn cẩu môn.
Cho khanh 2
ngày, trình lên đây ta xem trước. Sau đó in vào tờ báo “Thương Dân”.
Đến đây quay
sang sư phụ ta, ngài phán Tôn Sư về được đó. Hóa ra, nhà vua chờ cung nữ đưa
tặng vật. Cái này là ta phong thưởng cho khanh. Cái này ta ban cho thằng bé
con. Ngài cười khà khà... gặp Vua mà không được ơn vua lộc nước, khó coi lắm.
Ta còn thưởng cho Tôn sư con ngựa tốt, đang chờ ở cửa Đoan môn. Khi nào ta cần
chạy vào đây cho lẹ.
Khỏi nói,
không ai dám khước từ những gì vua ban tặng, kể cả rượu độc.
Chuyện đến
đây là hết rồi.
Người lữ khách cười tươi.
- Không thể hết ngang như thế được. Vẫn còn tồn đọng
điều chi tiết, cứ như Tồn ngộ CỰ, thôi thì quý khách đã chịu khó kể đầu Kình,
phải kể tiếp đuôi Đà. Tiểu nhân không an tâm được. Ông Tể Tướng viết cái gì
thế, có hiệu quả không?
- Chao ôi!
Chuyện xưa rồi, không cách gì nhớ nổi, ta chỉ nhớ mang máng thôi. Mặc dù bài
văn ấy được sư phụ ta, khuyên ta nên đọc đi, đọc lại nhiều lần. Cái thì ông
cũng bảo Xương Kỵ, cái thì Khúc Kỵ. Buộc ta chỉ đọc những gì ông ấy chọn lựa.
Ngài PHỦ KHÔI XƯƠNG viết rất sống động, cứ y như là... ta thấy, cụ cầm cái búa
trời THIÊN PHỦ đập vào lão CỰ PHI KHOA.
- Bộ ông ấy
viết hay như thấy tận mắt.
- Đúng thế.
Trước tiên, cụ bày biện Khổng Tử, Mạnh Tử, Tử Lộ... đưa ra phía trước che chắn,
không hết lời ca ngợi đạo hiếu làm người, tôn sư trọng đạo. Bước tiếp theo là
cụ viết. Kể từ ngày tên CỰ PHI KHOA ra đời, đem bao thói hư, tật xấu vào trong
xã hội, với lối nói lái, nói móc, nói tục, nói sai trái, phỉ báng bất kỳ những
ai, từ phải sang trái, từ dưới lên trên... Đã thế, hắn ta còn viết ra những từ
khó hiểu cho là sáng tạo, các em
thanh thiếu niên nương vào đó chế tạo
thêm. Để rồi bọn ấu nhi cấp 1 đọc không hiểu đã đành, người lớn tuổi cũng ngẩn
ngơ đành chịu, người xa xứ tưởng chừng ngôn ngữ bị lãng quên. Những sáng tạo
của CỰ PHI KHOA đã làm các bài viết trở thành mật mã, cứ như là mật mã bọn hải tặc, đạo tặc chỉ dấu
chôn vàng. Có chăng là nơi nấm mộ chôn vùi CỰ PHI KHOA thì có. Cụ kết tội từ nói
sai, viết sai đến cả đi sai, phóng nhanh vượt ẩu. Người ta, kẻ ngược người xuôi
trên dòng đời, còn CỰ PHI KHOA phóng ngang bạt mạng. Phải chăng CỰ PHI KHOA gây
nên tai nạn giao thông, làm cái chết cả tiểu đoàn người hằng tháng, cả sư đoàn
hằng năm. Phủi tay vô trách nhiệm, cổ vũ, động viên cho cái gọi là “bão đêm”.
Than ôi! Đêm nay trời trong xanh, phải lo toan đem cây KÌNH DƯƠNG chống nhà
cửa, có chăng là chống vào mồm CỰ PHI KHOA là việc nên làm.
Cứ như thế,
bao nhiêu tội lỗi trong thiện hạ, cụ đổ xuống đầu gã CỰ PHI KHOA, với ngôi
THIÊN PHỦ to đùng che mờ CỰ MÔN. Còn vạch tiếp, CỰ MÔN chỉ là một gã háo danh
chuộng hình thức bên ngoài, trong khi người ta xây THIÊN CƠ, lão ta lại xây độc
một cái cổng CỰ mà thôi. Thử hỏi những người chú trọng bên ngoài chắc chắn là
bên trong không có gì cả. Lại tiếp, chỉ chú tâm phía dưới tất trống rỗng bên
trên. Lại đặt câu hỏi. Tại sao CỰ MÔN đặt tên PHI LIÊM ngay tại cửa cổng với
mục đích gì?
Người ta phản
đối để xây dựng, trái lại CỰ PHI KHOA chỉ biết phỉ báng đề cao cái xấu. Chia
rẽ, gây ly tán là Đào Phi CỰ. Phỉ báng trong gia đình thì chê: Gia phong, gia
trưởng, trong nhà cha mẹ là vua, là chúa, người nuôi dưỡng y nên người, y coi
không ra gì. Ngoài xã hội thì chê tồi tệ như phong kiến, lễ nghi phiền toái,
thói tục ngàn xưa y cho là hủ tục lạc hậu, trò không cần phải cất mũ chào thầy,
trẻ nhỏ không cần chấp tay trước người lớn.. Cụ còn vạch trần: “Có phải CỰ PHI
KHOA đã ném lá Tấu Thư vào mặt người cha thân yêu là THIÊN TƯỚNG (tất nhiên
chẳng ai biết được lá thư đó viết những gì). Sau đó đi bụi đời cho là thoát ly.
Đem ngôn ngữ bụi đời vào văn chương nghệ thuật, lại cho là phá cách, sáng tạo..
Cụ lại tiếp tục dẫn chứng. “Phải chăng do mắc căn bệnh KÌNH DƯƠNG tại Tật cung,
đem KÌNH DƯƠNG cắm đầy trong văn học. Ta nói cho mà biết, Tật đã như thế, ắt là
Ách cũng thế....
Chưa hết đâu,
cụ còn kết tội giết người trong quá khứ. “CỰ PHI KHOA đã đâm sau lưng Khổng Tử,
ném tạc đạn vào nhà Mạnh Tử, ám hại Nhan hồi yểu tử... giết sạch sành sanh nhị
thập tứ hiếu. Thử nhìn xem còn có ai nữa đâu”. (Quá đúng, chết từ đời nảo, đời
nao)
Sau khi đập
tan tành cổng CỰ MÔN, cụ xông vào nắm áo tên chủ bút THIÊN ĐỒNG. Ta nói cho
chàng trai trẻ THIÊN ĐỒNG biết. THIÊN ĐỒNG là gì, có phải là cái ruột, cái bụng
không, mà CỰ MÔN là gì, có phải là cái mồm không. Cái mồm CỰ MÔN cho gì chứa
nấy, cho ăn, cho uống. Cái mồm CỰ MÔN ăn ngon thì nó hưởng, còn THIÊN ĐỒNG
hưởng cái gì, nó ăn bậy bạ vào, không ai la lên đau miệng cả, chỉ nghe nói đau
bụng mà thôi. Đúng chưa. Vậy thì ta xúc ruột dùm cho ngươi. THIÊN ĐỒNG nôn ọe
ra một mớ từ ngữ thời thượng như: @ còng, tại sao không gọi là a vòng. Ưa còng
không ta cho THIÊN ĐỒNG một cái, CỰ MÔN một cái a còng. (Rõ ràng cụ PHỦ KHÔI
XƯƠNG, dùng từ sặc mùi khủng bố hăm dọa). Ảnh nóng, hot girl, thức ăn nóng,
vùng đất nóng có giống nhau không... THIÊN ĐỒNG nên trở về với bà mẹ Âm Lương
để nghe lời tốt đẹp. Đừng thông đồng với CỰ MÔN
mà gieo họa cho người.
- Sau vụ đó,
nghe đâu gã chủ bút về quê xây dựng trang trại, thành công tốt đẹp. Tờ báo
“Thằng Bé Cười Hì Hì” do một tên chủ nhiệm PHÁ QUÂN khai thác văn chương bị
thua lỗ nặng đành phải đình bản. Vì ai cũng ái ngại khi cầm tờ báo ấy trên tay.
CỰ MÔN thụt lưỡi do ĐÀ ám, và cũng hiểu được rằng lời hăm dọa đó có lẽ từ trong
hoàng cung, hay từ nội các bay ra, đành
hậm hực mài bút cho bén để trả thù.
Bài báo được
nam phụ lão ấu tán thành. Được các báo cùng phe như “Học Thói Làm Quan”, “Học
Thói Làm Sang”, “Gìn Vàng Giữ Ngọc Cất Đô La ”... tâng bốc không hết lời. Các
báo khác, dù thuộc phe đối lập, bán đối lập cũng ủng hộ, như “Phụ Nữ Vùng Lên
Trên” do bà ÂM KÌNH làm chủ bút, các tờ
“Báo Hại”, “Báo Đời” cũng copy nguyên văn tô đậm những từ, những chữ các tờ báo
cho là đắc ý nhất... Vì CỰ PHI KHOA phi không chừa một ai, nên đây là cơ hội,
người ta phi lại. Một trận mưa thị phi dội xuống, KÌNH DƯƠNG chống lại KÌNH
DƯƠNG Thế là hết chuyện.
- Hình như còn thiếu cái gì nữa.
- Thiếu cái
gì?
PHỤC BINH vội vàng chạy làm một ly trà đá.
- Xin mời quý khách. Miễn phí.
- Quý hóa
nhỉ. Ngươi là kẻ dâng nước đáng tội chết. Ta là kẻ nhận nước, không uống là có
tội với tổ quốc non sông. Lữ Khách
cười khà uống một ngụm nước, cử chỉ rất lịch lãm.
- Câu chuyện nói về CỰ MÔN còn mờ nhạt, thiên về chuyện
cung đình. Liệu lão Cự trả mối thù Binh Khốc được không?
- Chuyện này
dài lắm. PHỤC BINH chờ xem hồi sau sẽ rõ.
TUVIUNGDUNG-BUUDINH
có nhiều tiến bộ trên con đường chông gai "vui học tử vi". Đầu năm
mới được đọc bài viết mới lại có phông nền bằng tiếng nga bài "tử vi mật
truyền dòng họ Nguyễn Phước" lại càng vui với nội dung bài viết sâu
sắc, hóm hỉnh, hình nền ngộ ngĩnh@