Học chữ bỏ thôi chớ chạnh lòng.
Bỏ
hay gắn bó. Gìn giữ hay buông thả... cũng 1 sao này mà ra. Đó là PHÁ QUÂN, đây
là 1 trong các sao mang trên mình nó 2 tính chất trái ngược nhau. Y như cục
pin, diod, chất bán dẫn chỉ chạy 1 chiều, đổi cực chạy theo chiều khác.
PHÁ
QUÂN cầm đầu nhóm Sát Phá Tham, các sự cố sự việc đều liên quan không ít thì
nhiều đến THAM, SÁT. Bởi Tham, Sát nên PHÁ QUÂN làm thế.
Cần
phân biệt:
Tôi
bỏ, tôi được quyền bỏ... khác hẵn với tôi bị bỏ, bị xoá bỏ.
Đến
trường hợp không chịu bỏ. Dù bị đánh đập (bỏ tù...) đi nữa nó vẫn không chịu
bỏ... con đường nó đi (hoặc con người nó yêu mến...).
Điều
này vô cùng quan trọn, vì thay vì từ bỏ. Ta có quyền thay thế bằng từ bắt, từ
gắn bó, chán, ép buộc... hoặc thay thế
bằng từ tương đương thuộc tính cách PHÁ QUÂN. Ví dụ. Thay vì nói bỏ, ta có thể
dùng từ “thôi”. Thay vì nói bỏ học, ta có thể nói thôi học... Ví dụ sinh động
hơn.
Nói
chung những từ thuộc đặc tính của sao PHÁ QUÂN. Cho nên học cái này ứng dụng
cho cái khác. Văn nhất tri thập là thế. Nhưng không phải ai cũng được như vậy. Không
có cái học nào giúp mọi người thành công cả. Luôn luôn có những thất bại trên
con đường mình đi. Do trong ấy có số phận.
Vì
trên đời bằng cấp, chức vụ có thể mua được bằng tiền, hoặc nhiều tiền hơn. Giá
trị thực của môn Tử Vi, không phải đo bằng thước đo ấy, được đo bằng tài năng
thật sự.
Càng
phân biệt rõ ràng hơn.
Mệnh
PHÁ QUÂN khác với Thiên Di có PHÁ QUÂN xung. Vì Mệnh của mình là THIÊN TƯỚNG.
Cũng khác hẵn đại hạn ngộ PHÁ QUÂN. Tôi đi ngang đây gặp PHÁ QUÂN. Vấn đề còn lại tôi và nó có hợp nhau
không mà thôi. Nó là bạn tôi, nạn nhân của tôi hoặc tôi là nạn nhân của nó...
Tôi
gặp 1 PHÁ QUÂN cầm kiếm. Chết tôi rồi, tôi vốn sợ những thứ ấy.
Đặt
trường hợp tôi là VŨ KHÚC tài ba, được quyền mang theo vũ khí nóng HOẢ TINH.
Tôi khuyên thằng PHÁ QUÂN; “Mầy nên cất cái que đó đi, đừng làm tao nổi giận”.
Đây
là ví dụ 1 trường hợp với 2 tình huống khác nhau.
Nếu
cái Ách của mình là PHÁ QUÂN. Cai nghiệp của mình là CỰ MÔN.
Nếu
cái Nghiệp của mình là Phá Hoại. Cái Ách của mình bị phơi bày ra ánh sáng. Tức
có nghĩa là nổi danh quá hãnh diện còn đòi hỏi gì nữa.
Người
viết chẳng có ý định viết đầy đủ, chỉ viết ngẫu hứng.
Bỏ.
Bỏ
hay là ngược lại nắm lấy, gìn giữ.
Bỏ
cái xấu theo cái tốt. Bỏ con đường tối, theo con đường sáng, nhờ phản tỉnh. Đó
là kẻ biết đúng sai. Lại có kẻ bỏ tốt theo xấu. Đây là hạng người thường gặp. Vì
gắn bó với cái tốt là tự ràng buộc, khắt khe với chính mình. Buông thả bao giờ
cũng dễ chịu hơn.
Tôi
bỏ uống bia rồi anh à. Bây giờ tôi gắn bó với rượu đã hơn.
Đến
bị bỏ rơi, bị xoá bỏ, bị chối bỏ, bị loại trừ ra khỏi 1 tập thể. Như, bị tước bỏ quốc tịch, quân tịch, bị loại khỏi hàng ngũ
tổ chức... không được thừa nhận.
Bỏ
và bị bỏ cũng 1 sao PHÁ QUÂN mà thôi. Bên được quyền xoá bỏ và bên bị bỏ.
Bỏ
học.
Chơi
bao giờ cũng dễ chịu hơn học, học cách chơi thú vị hơn học tập nghiên cứu tìm
hiểu... Đó là 1 sự thật, không thể chối
bỏ điều đó. Các PHÁ QUÂN bỏ học hơi bị nhiều. Từ đó, ta có câu phú. “PHÁ QUÂN
xung phá Văn tinh, tam canh bảo vân nhi song chi hận”. Có người thành công nhờ
bỏ học sớm, có người ôm hận tiếc rẻ do bỏ học sớm, khi nhìn thấy bạn bè có danh
phận. Bao giờ cũng thế, có nhiều vấn đề xoay quanh 1 dữ liệu. Lại có người ôm
hận do học nhiều. Ôm 1 đống bằng cấp rồi chỉ
thấy THẤT SÁT là mất chứ không được. Thấy thất nghiệp chứ không có việc
làm. Trong khi xã hội thừa nhận hậu duệ, quan hệ, tiền tệ, còn trí tuệ càng thêm
trì trệ, mặc kệ nó... Có
ai muốn người khác vào chỉ huy mình đâu.
Chỉ
có các PHÁ QUÂN có tam Không là không hận mà thôi. Vì có ôm sách vở gì đâu mà
hận đời chi lắm thế. Lại không thể bỏ qua trường hợp các PHÁ QUÂN ôm sách có
khi hận vì ôm sách vở dỏm, đọc vỡ đầu không hiểu, tốn tiền mua, tốn thời gian
đọc, học... đem ra ứng dụng trong cuộc sống trật lất.
PHÁ
QUÂN dễ tự phá hoại cuộc đời mình là
PHÁ, đánh mất cuộc đời là THẤT. Do ham muốn hão huyền là THAM.
Bỏ
bê.
Bỏ
bê công việc, bỏ bê gia đình... Từ bỏ bê với nghĩa lơ là buông thả (cũng là PHÁ
QUÂN không nắm chặt) đến bỏ gia đình, bỏ tổ quốc để đi tìm ảo vọng hoặc chạy
trốn với nhiều lý do khác nhau. Từ đó, do có cách Cát xứ tàng hung.
Nó
bỏ bê công việc, chỉ ham đánh bạc, đánh đề...
Nó
bỏ gia đình chạy theo kẻ khác. Ví dụ.
Trong
“Chuyện Buồn Ngày Xuân”. Sao anh đành bỏ em để ra đi một mình. Giữa đêm xuân
lạnh lùng...
Chưa
đau bằng; anh bỏ đi với người ấy, anh bỏ đi còn ôm theo tiền, vàng. PHÁ QUÂN sợ
gì mà không ôm. Ôm cũng là PHÁ QUÂN mà thôi.
PHÁ
QUÂN sau khi ôm đô la, tiền bưu, tiền lừa đảo, tiền tham ... không bỏ chạy mới lạ. Khi khẩn cấp còn bỏ của
chạy lấy người, tự an ủi “anh hùng khi gấp cũng khoanh tay”... Còn chân sao không
bỏ chạy nhỉ.
Có
PHÁ QUÂN mê đắm tửu + sắc lỡ tay thâm thủng két sắt. Thường hay nói lỡ tay nhúng
chàm. Cứ làm như THAM ĐÀ HƯ không bằng. Nói đến “phá” là nghề của chàng. Cả
ngàn cả vạn PHÁ QUÂN mới có 1 PHÁ QUÂN hưởng chữ “khám phá”, “đánh phá địch”..
Nếu không bỏ chạy, tất nhiên PHÁ QUÂN khác bắt
bỏ tù. Bắt cũng là PHÁ QUÂN. Một PHÁ QUÂN có quyền, bắt kẻ PHÁ QUÂN vi phạm. Nếu
bị phản ứng “đánh cho bỏ mẹ” nó chứ, “bỏ đói”, cho “bỏ ghét”. Dĩ nhiên sau đấy
là “bỏ tù” tạm giam. Màn tiếp theo là khởi tố là việc của CỰ MÔN. Sau khi TỬ VŨ
LIÊM quyết định điều tra.
Sau
khi bỏ chạy. PHÁ QUÂN có khi luyến tiếc lại quay về. Thành ngữ lại có “Đánh kẻ
chạy đi không đánh người chạy lại.”. Đánh là THẤT SÁT, ngôn từ của nhóm Sát Phá
Tham. Nhiều PHÁ QUÂN nghiệp dĩ “sớm đầu tối đánh” quậy tiếp tập 2, cũng không
“bỏ tật” lại chạy thêm lần nữa. Trừ phi chạy thành công, nếu không “bỏ mạng”
dọc đường. PHÁ QUÂN tuyên bố hung hăng: “Tôi từ bỏ...” Thật ra, nói chính xác
là tôi trừ bỏ. Có thể, chỉ có thể mà thôi, ba hoa khoác lác tôi chống, tôi phản
đối... Sẵn sàng “bỏ quên” những tội lỗi của mình, nào tham lam là THAM LANG,
nào cướp đoạt của người thành của mình là THẤT SÁT....
Nói
PHÁ QUÂN là ăn cắp, là chiếm đoat... giảy nảy lên không chịu. Nhưng thử hỏi
những bài viết, những văn chương của người khác đem về fanpage, blog của mình
không ghi rõ chính danh có phải ăn cắp, ăn cướp hay là không? Chỉ cần ăn cắp,
mượn ý 1 câu, một đoạn nhạc đã mang tiếng đạo văn rồi. Nghe đạo văn là chấp
nhận. Khổ nổi, PHÁ QUÂN không biết đạo văn là ăn trộm văn chương đấy ạ.
Lại
nói PHÁ QUÂN hôm nay được quyền bỏ tù người khác. Ngày mai lại có kẻ khác bắt
bỏ tù.
Ví
dụ như Chu Vĩnh Khang quyết định biết bao số phận con người. Nhưng chính họ Chu cũng bị người khác quyết định số phận. Khi còn tại
vị, khó tin đều ấy xảy ra. Nhưng đã là số phận thì khó mà thay đổi.
Đó
là những trường hợp cát hung tương bán.
Trong
cái tốt có pha cái xấu, trong cái thơm có pha mùi máu. Ví như ngọc lành có vết,
nếu không dùng thì thôi, đã dùng đến tất nhiên theo vết mà vỡ. Và vỡ cũng là
PHÁ QUÂN.