Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

Rasputin nhân vật kỳ dị.

Raspoutin - "Một mẩu của chúa trời"

Tài liệu này trích nguyên văn trong yume.vn, bằng cách copy dán vào Word. Khi tìm lại đường link, sao không thấy. Theo Pháp văn là Raspoutine, theo Anh văn là Rasputin. Người viết tôn trọng nguyên văn tựa đề của tác giả. Với Một mẩu của chúa trời có thể hiểu là 1 phần da thịt của chúa trời. Nhưng sự thật đâu phải như nội dung bài viết. Ngay câu đầu tiên đã phủ nhận tất cả. Có thể là : Một Mẫu Mực của Chúa Trời?

Một số người nói người đàn ông đó là con quỷ, rằng hắn bẩn thỉu, gớm ghiếc và loạn dâm một cách kinh khủng. Một số người thì lại nói đó là Chúa trời, rằng người đàn ông này là một người theo thuyết duy linh với sự trong trắng gần như tuyệt đối.
Vào khoảng năm 1864, có một thằng bé điên sinh ra ở chỗ sâu nhất trong vùng Sibéri nước Nga, nơi mà rừng giãn ra để nhường cho vạt đất trống,  chó sói và gấu đi lang thang ngang qua đó, một trong những nơi hoang vu lạnh giá nhất trái đất.
Quanh một đống lửa tròn, ngùn ngụt những thân cây to đang cháy, có khoảng một trăm người đàn ông, ngực để trần đang ngồi trên những đống lông thú, chăm chăm nhìn vào ngọn lửa không biết bao lâu rồi. Họ phải im lặng đến chừng nào lương tâm mách cho họ biết về những bí ẩn của ngọn lửa. Họ phải kính trọng và im lặng chiêm nghiệm ngọn lửa trong lúc này.
Việc này kéo dài hàng giờ cho đến lúc ngọn lửa hết kêu răng rắc và nổ lét đét, để biến thành lò lửa lớn và gầm lên những tiếng đục ầm ầm.
       Một âm thanh cất lên, rồi hai, rồi cả một trăm. Họ hát. Hay đúng hơn là họ than vãn. Một trăm tiếng than vãn hợp lại thành một chuỗi lải nhải khàn khàn liên miên. Chỗ rừng thưa này đã trở thành một nhà thờ lớn. Mọi người quỳ, cánh tay giơ ra, mặt ngước lên, ánh mắt trơ trơ không biểu lộ một điều gì.
Ngọn lửa đã xong nhiệm vụ của nó. Họ đã bị thôi miên. Nghi lễ sắp bắt đầu mà chẳng thấy cả Chúa trời lẫn các vị linh mục. Ở đây vẫn chỉ có một trăm người đàn ông ở trần râu ria xồm xoàm, bất động, tái xanh vì giá lạnh trước đống lửa bốc cháy dữ dội.
Bây giờ, họ chậm chạp đứng lên với cử động cứng đờ. Chuỗi lải nhải rộ lên, nhịp điệu nhanh hơn và các thân thể căng cứng xuống tấn. Họ bắt đầu quay như chong chóng. Những bàn chân trần của họ trượt trên tuyết không tiếng động và họ quay tròn nhanh dần. Những tấm lưng trần của họ cong lại từ đằng sau, khi thì chìm trong bóng tối, khi thì lộ ra trong ánh lửa bập bùng, và họ lại quay nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Mặt mũi họ méo mó vì sự cố gắng và vẫn xoay mình như thế mãi. Những cánh tay họ co quắp lại để lấy thăng bằng. Họ còn xoay mình một lúc nữa.
Khi đã tìm thấy nhịp điệu, những hình bóng chỉ còn là những con quay đầm đìa mồ hôi phát ra những tiếng kêu, đúng hơn là những tiếng gầm, bật ra cùng một lúc từ trăm lồng ngực cho đến kiệt sức.
Tiếp theo là sự cuồng nhiệt. Họ say. Say vì lửa, vì mệt nhọc và vì những tiếng kêu. Các thân hình lảo đảo, đụng vào nhau. Các bàn tay tìm nhau và nắm lại. Màn trình diễn cuối cùng sắp bắt đầu.
Mỗi người cầm một cái roi da bện dài cứng lại vì lạnh, vụt  vào không khí kêu đen đét một lúc lâu như muốn thử sức mạnh của nó. Rồi họ quất. Từng nhóm hai người, một người quất, người kia nghiến răng chịu đòn, rồi đến lượt mình lại quất, đều đặn một cách dã man..
Cần phải làm cho da rách bươm, những cánh tay, lưng, mặt đỏ lên và máu chảy nhỏ giọt..., những tiếng gầm trở thành những tiếng rú đau đớn.
Khi những thân người khụy xuống mặt tuyết, máu ở những vết thương đông lại, ngọn lửa lụi tàn vào lúc bình minh thì mọi người sẽ lau sạch máu trên thân mình. Họ trở về làng, về tu viện hay trang trại của mình.
Người dân nhìn họ đi qua với vẻ sợ hãi và thán phục. Những người đó họ đã gặp Chúa trời, mỗi người trong bọn họ bây giờ là “một mẩu của Chúa trời!”.
Ai là Chúa trời của họ? Mọi người đều biết Chúa trời là của mọi người Công giáo, nhưng sự khác biệt ở đây là Chúa của họ cần chứng kiến sự khiếp sợ của những con người tội lỗi mong được tha thứ và chỉ ngự xuống để vụt xuống đầu họ  những ngọn roi.
Người ta gọi họ là những “Khlysty” hoặc “tu sĩ đánh roi”.
Một trong số họ sinh ra vào khoảng 1864, trong một làng cổ Sibérie,có tên là Grigori Yefimovich , con trai một nông dân  nghèo. Hắn sinh được hai đứa con gái và một đứa con trai có cặp mắt xếch. Nhà của hắn bằng gỗ, hắn nuôi hai con dê và có số bát đĩa bằng đất vừa đủ ăn súp bột mỳ.
Rồi một ngày, Grigori Yefimovich khoe đã được gặp Đức Mẹ đồng trinh trên một cánh đồng lúa mỳ. Y nhìn thấy Đức Mẹ bay lượn trên mảnh đất tồi tàn đó. Đức Mẹ ban phước lành cho y và biến mất.
Từ đó, Grigori Yefimovich theo con đường của tu sĩ. Y đã bỏ lại vợ, con cái, hai con dê và công việc. Y muốn được gặp Đức Chúa trời. Người ta hướng dẫn cho y đủ mọi cách: Bằng cây thánh giá, bằng tranh thánh (vẽ trên gỗ), bằng bánh thánh, bằng thánh ca. Nhưng Grigori không biết đọc. Y chỉ là một nông dân nghèo thất học nhưng lại muốn được sờ vào Đức Chúa trời.
Rồi Y cũng đã toại nguyện. Y đã gặp những tu sĩ “Khlysty”. Họ có Chúa ở trong lòng họ! Họ là sự thác sinh của Chúa Christ!
Bản thân Grigori Yefimovich đã trở thành “một mẩu của Chúa trời”. Dẫu rằng y là một con người xấu xí, lười biếng, dối trá, trộm cắp, nghiện rượu hay lăng nhăng chim chuột, chuyện đó cũng không vấn đề gì.
Vì Chúa trời sẽ tha mọi tội cho các Khlysty nên mọi Khlysty có thể phạm tội như quỷ  Satan... nhưng chỉ cần chịu một trận roi, y  sẽ trở lại trong trắng!
Đây là bài thuyết giáo mà y phát biểu với một cô nông dân trẻ, trong trắng, bứt rứt vì đức tin.
 - Ta là Chúa trời... Con hãy sờ vào ta đừng sợ hãi. Nhờ ta, con sẽ được tha tội. Chỉ có mình ta biết hành xác con. Thông qua bản thân ta, con sẽ được cứu rỗi. Ta sẽ làm cho con thanh khiết nhưng con phải hợp làm một với ta, cả về thể xác và linh hồn. Đừng sợ gì hết, vì ta là Chúa trời. Con phải phạm tội, con phải dâng cả phần hồn và phần xác cho Người, tức là cho ta, vì ta là Chúa trời.
Cứ như thế, Grigori Yefimovich đi từ nhà đến làng và từ thành phố đến tu viện, được nơi ăn và chốn ở, được yêu mến và kính sợ, được nhân danh Chúa trời.Khi hắn hiếp dâm cũng nhân danh Chúa trời, một Chúa trời gớm ghiếc, có cặp mắt ghê gớm, tóc đen và bẩn thỉu, một Chúa trời mà những kẻ tôn thờ đặt cho một biệt danh khác thường: Grigori “kẻ thông dâm”.
       Mười năm điên cuồng của hắn diễn ra trong một thời kỳ suy sụp của nước Nga. Bản thân hắn không hề thay đổi mà chỉ có bối cảnh thay đổi.
Vẫn bộ tóc đó, vẫn bộ râu gớm ghiếc đó, vẫn thói say rượu, những cuộc truy hoan, vẫn cách nói thần bí đầy hoang tưởng đó, tên nông dân này đến ngự  tại cung điện của Nga hoàng. Sa hoàng nghe lời hắn, còn Hoàng hậu Alexandra tôn sùng hắn. Bà cho rằng Chúa trời đã liên lạc với bà thông qua hắn. Hắn khoe là đã chữa cho Hoàng tử Alexei khỏi bệnh dễ chảy máu. Đúng là phương pháp của hắn cũng đem lại vài kết quả: giấc ngủ thôi miên, chắc chắn là thế, vì con quái vật này quả là có năng khiếu trong lĩnh vực này.
Không một bộ trưởng, một ông hoàng nào có thế lực hơn được hắn. Hắn đã xếp đặt người vào các nơi cần thiết. Vị giám mục lớn nhất ở Nga đã nói về hắn:
 - Đó là một người thành thực! Ông ta đã gặp được Chúa trời theo cách của mình!...
Phụ nữ quỳ trước mặt hắn. Hắn đã điều khiển triều đình riêng của hắn, với những người cận vệ và những môn đồ phục tùng vô điều kiện. Gã điên này đã làm cho những người khác hóa điên. Kể cả những người vĩ đại nhất!
Đối với nhân dân Nga, Raspoutin mới thực sự là Sa hoàng. Chính hắn đã đưa nước Nga đến bước suy đồi...
Muốn hạ bệ Raspoutin thì phải giết hắn. Người ta không thể ra mặt chống đối một con người như hắn vì không quyền lực hay áp lực nào có thể động đến hắn... Cần phải bất ngờ giết hắn như đập chết một con chó dại.
Cái chết của con chó dại sẽ xẩy ra vào tháng mười hai năm 1916. Họ là năm con người sẽ phải run sợ vào tối hôm đó  - năm người quyết tâm mưu sát Raspoutin. Họ biết đây là một vụ ám sát lịch sử và việc đó là cần thiết đẻ cứu vãn nước Nga, nhưng họ vẫn run sợ.
Giết một con quỷ tự coi mình là Chúa trời thật khủng khiếp. Trên thực tế, việc đó còn tệ hơn tất cả những điều mà người ta có thể tưởng tượng ra.
Năm con người cứu tinh của nước Nga đó là:  Đại công tước Dimitri, Purishkevich, Soukliotine, bác sĩ Lazovert và ông Hoàng Yusupov. Cái bẫy mà họ giăng ra là dụ Raspoutine đến nhà ông Hoàng bằng cách làm cho hắn mờ mắt  và đánh mất hết sự thận trọng trước lời hứa về sự có mặt của bà Hoàng Yusupov, bấy lâu nay hắn vẫn ước ao được gặp mặt bà. Vũ khí để giết hắn sẽ  là thuốc độc.
Trong tầng hầm của dinh thự của ông Hoàng Yusupov, người ta đã ném vào đó những tấm thảm, tấm da lông thú và bày biện một số đồ đạc để hắn tin tưởng rằng ở đó có một gian phòng kín dành cho những cuộc gặp gỡ thân mật.
Hoa quả, bánh ngọt, rượu vang... trên một cái bàn được để rải rác, hỗn độn như thể đã có nhiều khách ăn dùng  rồi.
Thuốc độc tẩm ở trong những chiếc bánh ngọt màu hồng. Trong bánh màu xanh không có gì cả. Bác sĩ Lazovert đã cẩn thận khía những chiếc bánh màu hồng để cho vào những tinh thể xianua. Thuốc độc cũng có ở trong cốc. Youssoupof đã rót dung dịch xianua vào hai cốc rượu vang dễ nhận thấy được.
Con người này rất đa nghi nên sẽ phải cùng ăn uống với hắn mà không được phép ăn nhầm bánh ngọt và uống cốc rượu có thuốc độc.
Nửa đêm, ông hoàng Yusupov đi một mình đến tìm Raspoutin để yêu cầu giữ kín việc hắn đến gặp vợ ông ta. Raspoutin đã hứa chỉ đi một mình, không có ai theo bảo vệ.
Một giờ sáng, y giữ lời hứa đến một mình và hớn hở bước vào cổng dinh thự của ông Hoàng.
Từ giờ phút này, ông hoàng  Yusupov phải ở một mình với hắn, cho đến khi hắn chết. Những người khác ẩn ở tầng hai và đợi rình những tiếng động.
Raspoutin bước vào. Hắn mặc áo bằng lụa thêu những cây xa cúc lam, quần nhung đen, đi ủng và khoác áo lông.
Sau này chính ông hoàng Yusupov đã kể lại mọi diễn biến trong cái đêm 30, tháng mười hai, năm 1916, đêm ông ta ám sát Raspoutin.
 - Tôi đã tự nguyện làm. Người ta chọn tôi vì coi tôi là con người bình tĩnh, quả quyết và tự tin. Nhưng đêm đó, tôi đã đánh mất tất cả những đức tính cần thiết.
Vậy là thằng điên đã sa bẫy. Và nếu có đánh hơi thấy thì quả thật nó cũng chẳng lộ ra ngoài chút nào. Thoạt đầu, hắn từ chối nước trà và bánh ngọt mà người ta mời, hỏi xem bà Hoàng đang ở đâu, đi khắp gian phòng, lục soát ngăn kéo, nhìn kĩ một cây thánh giá bằng pha lê trên bức tường đá. Rồi hắn giơ tay nhón một chiếc bánh ngọt màu hồng và ăn. Hắn lại giơ tay nhón một chiếc khác... Và lại một chiếc khác...
Cách hắn vài bước, ông hoàng Yusupov mềm nhũn người ra vì khiếp sợ. Raspoutin vẫn chẳng hề ngã vật xuống như dự kiến và tiếp tục ăn ngon lành những chiếc bánh ngọt nhỏ chứa xianua. Lẽ ra chỉ ba mươi giây là đủ, nhiều lắm là một phút để kết liễu hắn. Vậy mà không xẩy ra gì hết, ngay cả một cái nhăn mặt khó chịu ! Thế là, vừa run, vừa nói luyên thuyên bất cứ điều gì chợt nẩy ra trong đầu, Yusupov chìa cho hắn một cốc rượu - chứa quá nửa là chất xianua. Ông ta chằm chằm nhìn con quái vật nhấm nháp từng ly một, liếc thấy một chút rượu vang dính vào râu hắn, và hắn vẫn chưa ngã! Hơn thế, hắn lại cầm một cốc khác, nửa xianua, nửa rượu vang, làm một hơi, rồi vừa khạc đờm vừa ra lệnh:
 - Hát cho tôi nghe một bài gì đó, đệm ghi ta đi ông Hoàng, tôi rất thích nghe ông hát. Ông hát đi!
Ông Hoàng hát. Ở tầng trên, mọi người uổng công đợi và rình một tiếng động vang lên của một vật nặng đổ xuống sàn, báo tin là thằng điên đã ngã gục xuống. 
Ông hoàng sợ hãi, ông hát đến rã họng,và không chịu đựng được nữa. Ông chợt nảy ra ý nghĩ là con người này không thể bị thương tổn. Có lẽ hắn thực sự là Chúa trời, không gì có thể làm hắn chết được! Gượng lấy chút hơi tàn, ông  nói:
 - Tôi có mấy người bạn đang ở tầng trên, để tôi lên xem họ đã đi chưa.
Chạy lên tầng hai, ông ta kể:
 - Hắn đã uống tất cả, ăn tất cả, lượng thuốc độc đủ giết chết năm người lực lưỡng mà chẳng hề hấn gì. Hắn muốn tôi hát, và hắn sốt ruột hỏi đi hỏi lại vì sao vợ tôi không có ở đây. Phải làm thế nào bây giờ?
Đại công tước Đimitri chìa cho ông khẩu súng lục của ông ta. Nếu thuốc độc chưa phát tác, thì chỉ còn cách là bắn. Thế là Yusupov đi xuống.
Khi bước vào, Raspoutin đối mặt với ông ta. Hắn mỉm cười giễu cợt với ông Hoàng như thế hắn đã biết! Nhưng hắn không thể biết được! Yusupov phải tự trấn an như thế. Hắn mỉm cười chỉ vì vui, vì đã uống rượu trộn với xianua! Yusupov tự mình cảm thấy không có đủ can đảm để bắn trực diện. Cần phải chờ Raspoutin quay lưng lại. Liệu hắn có làm việc đó? Hắn đang làm. Ông Hoàng từ từ rút khẩu súng từ túi ra, giơ tay và ngắm vào giữa  chiếc áo lụa thêu những cây xa cúc mầu lam, hơi chệch về bên trái, gần tim. Và ông ta bóp cò. Con người đó đã co rúm lại ngã xuống, người uốn cong, mặt ngửa lên.
Nghe thấy tiếng động, bốn người đang ngồi chờ, chạy bổ từ tầng hai xuống tầng hầm. Họ tới vừa kịp nhìn thấy mặt Raspoutin nhăn lại và thân người đổ vật xuống.
Bác sĩ Lazovert cúi xuống khám nghiệm và nói:
 - Hắn đã chết!
Mọi người đều vội vã. Một người trong số họ khoác áo lông và đội mũ bô-nê cho Raspoutin: Cần phải làm cho người ta tưởng hắn còn sống và đi ra khỏi dinh của ông Hoàng nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh sát đang rình bên ngoài. Sau đó họ sẽ tìm cách tống khứ cái xác đi. Chừng nào hắn còn nằm dí ở đây thì họ sẽ không yên tâm. Riêng Yusupov  vẫn còn nghi ngại. Ông ta cần phải tin chắc, một lần cuối cùng, là Raspoutine đã chết. Ông ta lại gần hắn và cúi xuống.
Mắt trái, rồi mắt phải của hắn từ từ mở ra - hai con mắt xanh nhìn Yusupov là hai con mắt của rắn lục! Rồi hai bàn tay hắn tìm cách túm lấy cổ họng ông Hoàng. Cảnh tượng thật khủng khiếp, kẻ chết dở, sống dở này còn tiếp tục hăm dọa! Ông Hoàng phải vật lộn để gỡ mình ra. Ông ta run lẩy bẩy vì sợ, gọi những người kia tới và bỏ chạy như điên lên cầu thang. Sau lưng ông ta, Raspoutin bắt đầu bò sấp. Hắn cố đuổi theo ông ta. Hắn gần như đã đến được cửa tầng hai. Hắn nhổm lên, đi lảo đảo, tiến ra cửa. Những người kia đờ ra nhìn hắn. Chỉ còn một bước thì hắn sẽ ra ngoài. Một người lại bắn. Viên đạn không trúng hắn. Viên đạn thứ hai cũng không trúng. Mãi đến viên thứ ba thì trúng vào giữa lưng nhưng hắn cứ vẫn còn đứng. Viên đạn thứ tư xuyên qua đầu thì  hắn khụy xuống. Răng hắn nghiến kèn kẹt! Và trong khi mọi người hốt hoảng chạy xô ra ngoài để làm trấn an những người cảnh sát đang gác ở phía ngoài, chắc chắn họ đã nghe thấy những tiếng động lạ,khi đó ở bên trong hắn vẫn còn cựa quậy.
Bỗng một cơn tức giận kinh khủng bột phát trào lên, không còn biết sợ hãi, Yusupov nhảy chồm vào kẻ đang nửa sống nửa chết , đánh tới tấp bằng dùi cui và bằng những cái đạp. Ông ta ngất đi khi đang đánh.
Lần này, thằng điên đã chết hẳn. Họ sẽ quăng hắn xuống sông một cách thận trọng qua một cái lỗ đào trong băng.
Nhưng người ta nói rằng Raspoutin không thể bị mất tích dễ dàng như thế. Một chiếc ủng của hắn được tìm thấy bị móc lại trên thành một cái cầu nhỏ. Nhờ có nó mà sau này người ta tìm ra vị trí của các xác.
        Hắn sẽ được mai táng trọng thể với sự có mặt của cả gia đình Sa hoàng. Bản thân Nicolas II cũng khiêng quan tài, và Hoàng hậu sẽ giữ lại như một thánh tích chiếc áo sơ mi nhuốm máu của hắn. Hắn được mai táng trong một nhà thờ nhỏ, gần Leningrad và người ta nói rằng, đêm nào hoàng hậu Nga cũng đến cầu nguyện trước nấm mồ của hắn. Cầu nguyện ai: Chúa trời hay “một phần tử của Chúa trời’’?
Dương Thắng dịch từ nguyên bản tiếng Pháp: Les Aventuriers .NXB Librairie Arthème Fayrd, 
Chú thích:
Grigori Yefimovich Rasputin (22 tháng 1năm 1869 – 29 tháng 12 năm 1916) là một nhân vật lịch sử Nga. Tự phong cho mình là tu sĩ với thần lực của thượng đế, Rasputin được Nga hoàng Nikolai II và hoàng hậu Alexandra tôn sùng vì họ cho rằng ông ta đã chữa được cơn bệnh hiểm nghèo cho con trai duy nhất là hoàng tử Alexei (vị hoàng tử này bị bệnh loãng máu do di truyền từ nữ hoàng Victoria của Anh).
Rasputin được cho là tu sĩ, kẻ mê hoặc nhân tâm, người của thượng đế, tiên tri, thần y,… Có rất nhiều thông tin về Rasputin nhưng khó có thể xác định tính trung thực vì phần lớn là huyền thoại hay lời đồn đãi thêm thắt của công luận.
Rasputin vào hoàng cung không bao lâu đã gây tranh luận nhốn nháo khắp lĩnh vực. Các thế lực chính trị, tôn giáo thay nhau bênh vực hay chỉ trích ông về những vụ việc bê bối: cưỡng hiếp, thông dâm, tà đạo.
Trong khi Nga hoàng vắng mặt, Rasputin tung hoành trong cung cấm, trở thành nhân vật thân cận của hoàng hậu. Ông dùng thế lực tạo vây cánh tham nhũng lũng đoạn chính quyền thay đổi, thu thập hay sa thải các nhân sự trong chính quyền Nga.
Vladimir Purishkevich là một chính trị gia khôn ngoan trong quốc hội Nga. Ngày 19 tháng 11 năm 1916 ông tuyên bố trước quốc hội:
Các bộ trưởng của Nga hoàng đã trở thành những con rối, những con rối có dây giật nằm chắc trong tay Rasputin và Alexandra Fyodorovna - con quỷ tinh khôn Nga và bà hoàng hậu Nga… bà vẫn là người Đức trên ngai vàng của Nga, xa lạ với tổ quốc và dân tộc Nga.
Felix Yusupov nghe được lời tuyên cáo này bèn liên lạc với Purishkevich để âm mưu sát hại Rasputin.
Ba ngày sau khi bị ném xuống sông, thi thể Rasputin được vớt lên. Khảo nghiệm chính thức cho rằng ông ta bị chết đuối. Hay cánh tay ông ta trong tư thế đưa lên như thể Rasputin trước khi chết vẫn còn sức cố gắng cào cấu phía dưới tảng băng.Hoàng hậu Nga cho đem thi thể Rasputin chôn trong nghĩa địa hoàng gia nhưng sau Cách mạng Tháng Hai, Rasputin bị công nhân trong cuộc nổi dây quật mồ và đem đốt tại khu rừng gần bên. Khi lửa đốt các cơ xương, thi thể Rasputin co quắp, giật nẫy lên. Những người đứng xem không hiểu hiện tượng này; lại phao thêm tin đồn là Rasputin đã thành quỷ dữ muốn sống lại.
Phần nhắn tin:
Tư liệu về Rasputin rất dồi dào trên mạng. Bạn có thể đọc thêm Rasputin tại các trang. Wikipedia bản Việt ngữ.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Rasputin
Chúng ta nghiên cứu lá số này. Dưới mắt nhìn TỬ VI ông ta là con người kỳ dị đúng nghĩa nhất. Hỗ trợ cho lá số  này, trong mục các bộ Bàng tinh có 1 bài viết “TUẾ ĐÀ Dần Thân cách”, giúp bạn sáng tỏ toàn diện.
Việc quét chọn 1 tư liệu làm bài viết rất nhanh, phê bình lá số  này cũng rất nhanh, chỉ khoảng 1 tiếng đồng hồ là xong. Nhưng để tìm kiếm nhân vật độc đáo làm khuôn mẫu, xác minh giờ sinh và sự cố trên lá số có phù hợp với nhau không thì không thể xác định được thời gian.
Người viết đã chọn được lớp trưởng và lớp phó. Nhưng vẫn ham muốn có thêm những lớp phó nữa. Vậy bạn nào đang có điều kiện về thời gian, về phương tiện blog, web, topic thuộc nhóm Gia đình Tử Vi Ứng Dụng, hãy lên tiếng. Vì 1 số học viên đang còn yếu, có thể đặt các câu hỏi ở lớp trưởng, lớp phó. Vì có 1 câu hỏi, viết 1 bài ở F1 lại thêm 1 bài ở F2 vấn đề mới sáng tỏ hoàn toàn, đó là chưa kể có công cụ hỗ trợ (trong chuyên môn gọi là trợ huấn cụ, gọi vui là bộ đồ nghề của giới TỬ VI).
F2 sẽ giới thiệu lớp trưởng, lớp phó. F2 có nhúng F1 trong đó.
Các tài liệu ở blog là tài liệu loại A bạn tải về máy. Bạn sẽ thú vị với lá số nếu như biết rõ ràng về nhân vật ấy. Điều này giúp bạn tiến bộ rất nhanh. Đừng quên là ưa thích lá số  ấy, và ưa thích nhân vật ấy là 2 khái niệm hoàn toàn khác nhau. Tất nhiên bạn có quyền cộng cả 2 vào 1 cũng được. Với tôi, quỉ quái gì cũng được miễn sao lá số  đúng. Thế là thích.
  • Spam comment
  • Private comment
  • Private comment
  • Private comment
  • Private comment
  • Private comment
  • Private comment

Không có nhận xét nào: