Chủ Nhật, 16 tháng 1, 2011

Lạc Vào Thế Giới Tử Vi (7)

Truyện Tử Vi của Bửu Đình.
Hồi 7. Người Cổ Tích.

Sáng hôm sau một ngày thượng tuần của tháng 12, vầng THÁI DƯƠNG tỏa ánh sáng ấm áp, từ cung Chấn lan tỏa khắp vạn vật. Báo hiệu một ngày có nắng ấm đẹp trời. Cái nắng hiếm hoi của mùa đông. Từng nương đồi, ruộng đồng trải dài ra trước mắt. Đó đây đều có bóng người đi lại, các nông dân chăm lo mảnh ruộng, nương rau, vườn chè... thấp thoáng trong đám cây xanh là những mái nhà. Là  hình ảnh bộ Cơ Lương, ruộng nương êm đềm với bóng dáng nông dân âm thầm làm việc Đồng Âm.  Huyện Tào Tháo thuộc tỉnh Thiên La Thìn, thường gọi là xứ Thìn tràn đầy sinh khí. Xa xa rặng Đại ĐÀ LA Sơn nổi bật trên nền trời.

Khi đến ngã ba. Trên tay Lữ Khách bỗng xuất hiện chiếc roi ngựa, và con ngựa phóng nước đại vào lối rẽ Sơn Đường. Con đường càng vào sâu càng dốc, con ngựa phi châm lại, và con đường vào càng sâu, càng hiện dần bên trái là vực thẳm, con đường trở thành đường đèo, hơn hai dặm trải qua kết thúc con đường là một bãi đất trống trên trăm trượng vuông, một bên là vực thẳm. Chưa kịp hết ngạc nhiên,  phía trước, từ mặt đất mọc lên 10 tên áo đen hùng hổ chui lên, tay lăm lăm mã tấu, mặt mũi hung tợn, chỉ cách mười mấy bước chân, tạo thành một vòng cung, hình thành thế bao vây. Phản xạ tự nhiên, Lữ Khách gò cương, con ngựa thối lui mấy bước, bọn áo đen cũng tiến lên mấy bước.
Bỗng đâu, từ trên trời cao lại thêm một bóng đen xuất hiện, án ngữ ngay phía trước mặt  Lữ Khách. Người Từ Trên Trời Xuống,  bằng một động tác cực kỳ nhanh nhạy, hai chân hình như không thấy chạm đất, vẽ một vòng cung bay dọc theo bọn áo đen, người này đừng lại vị trí cũ, vẫn xoay lưng về phía Lữ Khách.

Từ vị trí bọn áo đen, bỗng thấy 2 thây người đổ xuống máu tuôn xối xả từ cổ họng, đọng thành một vũng đỏ lòm trên bãi cỏ xanh. một tên áo đen khác, chỉ kịp kêu “á” một tiếng ôm lấy chiếc cổ bị thương, những tên còn lại rú lên: “ Người Cổ Tích”. Và bất ngờ, chúng đồng loạt tháo chạy về phía con đường nhỏ bên cạnh vực sâu. Hóa ra vẫn còn lối đi tiếp, vừa đủ một người đi, đúng như lời người ngư phủ từng nói. Rất bài bản, 3 tên chạy đầu cầm mã tấu dừng lại, khi 3 tên còn lại hộ tống kẻ bị thương chạy khuất, chúng mới rút đi. Mọi việc diễn ra chỉ trong vài cái nháy mắt. Người Hiệp khách từ trên trời xuống, vẫn xoay lưng về phía Lữ Khách  cách xa khoảng 7 bước chân, đang điều hòa nhịp thở, tay trái buông thỏng, tay phải cầm kiếm chếch về phía phải, hình như đang đợi những dòng máu tự chảy sạch khỏi mũi kiếm, dáng điệu ngang tàng, toàn thân vận màu đen y như bọn giặc Hắc Y Sơn Đường, từ phía sau quan sát, cũng có thể biết được người này đang bịt mặt, bao kiếm vắt chéo qua vai cũng được quấn vải màu Đại Hao, đây là cách mang kiếm rút ra là chém được liền, đồng thời tận dụng vỏ kiếm che chắn phía sau.

Một cơn gió thoảng qua, hòa lẫn vào không gian mùi tanh của máu, mùi cỏ do người dẫm đạp, tạo thành mùi khó ngửi. Lữ Khách nhăn mặt, phút hoảng hốt đã qua, lòng cảm phục cũng lắng xuống.
- Các hạ là ai?
- Ta là người Cổ Tích, không nghe bọn chúng gọi sao. Người Từ Truyện Cổ Tích Bước Ra.
Hiệp khách trả lời vẫn không quay lại. Lữ Khách lại lên tiếng.
- Xin cho nghe từ truyện cổ tích nào?
- Người Hiệp Sĩ và Chiếc Kính Chiếu Yêu.
- Xin cho nghe chuyện cổ tích đó, được không?
Lữ Khách lạnh nhạt yêu cầu. Lại nghe trả lời:
-“Ngày xưa, có một chàng hiệp sĩ được sự phụ giao một chiếc kính chiếu yêu, và thanh kiếm báu, xuống núi hành hiệp, trừ gian diệt bạo. Tức diệt trừ bọn SÁT PHÁ THAM hung ác đấy”.
Đến đó hiệp khách ngừng lại. Lữ Khách hỏi:
- Xin cho nghe tiếp?
- Hết rồi, chừng đó thôi ạ. Người hiệp sĩ ấy đang viết nên câu chuyện cổ, nên chưa có hồi kết.
- Hừ... Lữ Khách cười nhạt bằng giọng mũi. Hồi kết câu chuyện là: Hiệp sĩ quay trở về sơn động, bị sơn động từ chối, vì y đã biến thành ác quỷ, do y đã giết người bậy bạ vô cùng tàn nhẫn.
Giọng lạnh nhạt không kém hiệp khách trả lời:
- Đoạn kết của truyện ta đang viết rất có hậu là: Hiệp sĩ trở về, sư phụ y vui mừng đón đứa học trò yêu, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ như TỬ VI ngộ THANH LONG, không làm xấu mặt sư phụ, sau khi dùng TRIỆT xóa sạch bọn SÁT PHÁ THAM.
- Hay thật, trước mắt ta, chỉ thấy kẻ giết người không gớm mắt, loáng một cái 2 dài, 1 ngắn (ngôn ngữ giang hồ hồi ấy là 2 chết, 1 bị thương). Ngụy biện là anh hùng, hiệp sỹ. Chuyên cắt cổ người, bày chuyện “ người cổ tích”.
Người áo đen hậm hực.
- Chả lẽ. Ngươi giết con gà, bằng cách cắt cánh, chặt chân, mổ bụng sao - Nghe đến đó Lữ Khách chợt rùng mình - Hiệp klhách vẫn lên tiếng. Không lầm thì vua chúa thế kỷ 20, 21 vẫn tìm cách xử lý tội nhân nhanh chóng nhất.
- Ngươi lấy quyền gì giết người dã man như thế.
- Ta hỏi ngươi. Chúng nó lấy quyền gì để giết ngươi. Ngươi không thấy những nấm mộ kia sao? - Hiệp khách dùng mũi kiếm còn vương máu, chỉ vào bãi tha ma bên tay phải, lô nhô từng nấm mồ cũ và mới.-  Nếu ta không ra tay, ngươi giờ nằm yên dưới đấy. Chúng nó đâu phải bọn quan sai, sao dùng mã tấu, đại đao. Với ta, chúng chưa hành động, ta xem như lũ con nít vô hại, chơi trò trẻ con. Nhưng, đã có bằng chứng, ta giết nó đi có hại gì. Bộ ngươi tưởng, chúng mời ngươi đi ăn nhậu sao? Sao lại không một lời cảm tạ ân nhân lại đi bắt bẻ.
- Này sát thủ, ta có cần ngươi che chở đâu?
- Nhìn sau lưng thì biết. Lữ Khách quay lại. Lối đi ra đã có tấm lưới giăng lại. Liệu ngươi có chạy thoát được không? Liệu ngươi có chống lại 10 tên đó không? Khi tay trái của ngươi bị thương tích. Tốt nhất, trên đường vào huyện lỵ, đến chùa Hồng Linh tự, nằm trên ngọn đồi bên phải con đường, vào đấy, sư ông chữa thương ngoại khoa rất hay. Giúp cho.

Lữ Khách choáng ngợp vì câu nói ấy. Vì trước đây 2 hôm, bị ngoại thương vào cánh tay. Té ra, ta đang nằm dưới sự kiểm soát của sao TUẦN nào đó. Ta cứ tưởng ung dung, tự tung tự tác. Hóa ra cũng chịu một kiểm soát vô hình quanh đây. Lữ Khách bị thua điểm nhưng ngoan cố vớt vác.
- Hừ, ta ghét những bọn bịt mặt làm điều ám muội.
Lại nghe Hiệp khách dằn vặt:
- Đó, bọn Hắc Y Sơn Đường. Phơi trần bộ mặt thật cho ngươi thấy trước khi về âm phủ. Còn ta, không muốn ngươi gặp mặt nói tiếng cám ơn. Ta chẳng cần nghe tiếng cám ơn của ngươi đâu. Đây không phải là lúc ngươi bắt lý ta, ra tay tàn sát. Thử hỏi, bọn SÁT PHÁ THAM kia chơi Đại, Tiểu Hao Kình, đang ĐÀO HOA KIẾP, bao nấm mồ vô chủ nó đang đào ra đấy. Hì hì... nó đào ra bây giờ nó tự Tang Môn. Ví như, quan binh bắt được cũng xử như thế mà thôi. Chưa kể còn bị đánh đập, kềm kẹp, giam cầm Sát Phá, nghĩ càng thêm tội. Như thế này là may cho chúng.
- Ngươi cũng là một SÁT PHÁ THAM đang cầm cây Đại Hao, có khác gì chúng đâu?
- Ta có TUẾ QUYỀN như vậy đủ chưa. Cần thêm gì không?
Càng đấu lý, Lữ Khách càng lép vế.
- Khéo nói, bọn TUẾ HỔ PHÙ lắm chuyện biện bạch. Đêm qua ngươi rình mò ta định làm chuyện gì?
- Vì ta có 12 con vịt đực cần tìm người thông gia có 12 con vịt cái. Cám ơn ngươi đã nhắc kéo con ngưa chướng của ngươi, nếu không, ta mượn đỡ vài hôm, trả lại ngươi khi vào huyện lỵ.
- Ta e rằng ngươi bịt mặt vì lý do khác.
- Ta thích, ta làm. Điều này không vi phạm pháp luật. Không chết ai cả, khỏi nghe lời cám ơn nhảm nhí. Bằng cử chỉ lão luyện, Hiệp khách tra kiếm vào bao, đánh cách một tiếng như giận hờn.
Giữa khu rừng vắng có một cuộc tranh cãi bất ngờ. Người được cứu không chịu lên tiếng cám ơn. Người cứu giúp cũng chẳng thiết tha chuyện ơn nghĩa. Bóng nắng loang lỗ vài nơi.

Sơn Đường không bóng chim bay.
Hoa không đua sắc, cỏ cây điêu tàn.
Không gian nhuộm một màu tang.
Lòng người bỗng thấy hoang mang nỗi sầu.

 Con ngựa Lữ Khách đưa mũi hít  hít vào không khí. Nhìn con ngựa Lữ Khách nói:
- Chúng nó sắp quay trở lại.
- Lần này, thế nào cũng có bọn tam vương SÁT PHÁ THAM. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ta e, cả 2 chúng ta không thể chống nổi bọn chúng. Rõ ràng, hang ổ chúng cách đây không bao xa. Ta đi đây. Ngươi đi nhanh ra khỏi chốn này.
Dứt lời, Hiệp khách chạy như bay đến trước cây cổ thụ, tung người lên thân cây ở chỗ chạc ba, lại nhún người bay qua cành cây bên cạnh, cành cây cong oằn xuống, bắn người Hiệp khách bay khuất vào ngọn cây cao vút. Biểu diễn cú chia tay tuyệt đẹp. Lữ Khách khen thầm. Giỏi thật.
Thật ra, Hiệp khách hoang tưởng nhưng điều ấy rất có lý. Sự thật, lực lượng của chúng đang bí mật lấy sườn đồi làm lối đi và ra đi từ sáng sớm, để làm một phi vụ trong đêm nay. Chỉ còn 1 toán mai phục, 1 toán cung thủ phục kích và 1 toán bảo vệ sơn động. Khi toán mai phục này bị đánh tan, chúng nó chạy ra tăng cường bảo vệ con đường sạn đạo.

Lữ Khách cũng rời khỏi vị trí, con ngựa lấy đà lao vút qua tấm lưới. Lòng Lữ Khách hoang mang, y vừa phát hiện một chi tiết. Bọn Sơn Đường này, y đã gặp rồi tận bên huyện Tào Lao xứ Tuất, như thế bọn chúng mở rộng địa bàn hoạt động rất xa. Không khéo bọn Tam Ca tại vùng Hoang Đường là tay sai của chúng, cũng là nơi chúng tuyển quân mà không ai có thể biết. Vũ khí của bọn này dùng cùng kích cở với bọn đã gặp tại huyện Tào Lao. Chứng tỏ chúng có cả một lò rèn chuyên cung cấp khí giới. Những đao và mã tấu của chúng to lớn khác thường, trông rất uy hiếp đối phương, nhưng cũng bằng trọng lượng các đao và mã tấu khác. Lữ Khách từng đạp gảy 2 thanh đao để tìm hiểu tính chuyên môn của chúng. Bọn Sơn Đường phát triển nhanh như cách Việt Hỏa, tràn lan như Việt Đà. Thế thì tại sao, đồn binh tại vùng suối Tham Hà lại bỏ hoang một cách khó hiểu. Với những suy nghĩ trong đầu, Lữ Khách hướng về huyện lỵ Tào Tháo, tìm đến Hồng Linh Tự (chùa có chuông lớn, Hồng Loan Linh Tinh).

Vó ngựa lại tung bay hướng về huyện lỵ...
Đường xa cười kẻ ham rong ruổi.
Bướm lẻ, hoa đơn chịu lạnh lùng...
Hồi 8. Hồng Linh Tự bất an..

haiyentlvn73's photo
4000
  • neo
    • neo
    • Jan 18, 2011 2:01 AM
    Cho cháu hỏi thêm, vậy giữa một người thất sát gặp xương khúc và một phá quân gặp xương khúc ai hay hơn? Cháu có để ý đến bác có nói hai câu sau mà cháu chưa hiểu: Một là  Thất sát dữ thái tuế, trí dũng hữu dư Nhưng Tham lang gặp Thái Tuế đảo điên, trong bài tham lang tổng hợp. Giữa hai nhận định trên có mâu thuẫn không thưa bác ?
  • neo
    • neo
    • Jan 17, 2011 8:38 AM
    Bác ơi trong Phú tử vi của Trần Đoàn có hai câu liên quan đến Thất Sát và Phá Quân như sau: Xương khúc, phá quân phùng, hình khắc đa lao bác.  Diễn nghĩa là khắc lục thân, bôn tẩu vất vả, cuộc đời không được như ý.  Lại có câu:  Thất sát triều đẩu tước lộc vinh xương Chú giải trong sách Tử vi đẩu số Toàn Thư của VTL nói Cần gặp Xương khúc tả hữu.  Vậy nếu chỉ có Xương Khúc thì Thất Sát triều đẩu có bị phá cách không ?
    • Bửu Đình
        Tốt nhất là tìm tác giả mà hỏi.
      Xương khúc, phá quân phùng, hình khắc đa lao bác. Có sách viết là lao toái cũng
      có. Và rồi lấy hình khắc cho là hình khắc người thân. Có chăng là hình khắc sách vở, vất vả lao tâm khổ trí vì sách thì có . Còn hình khắc lục thân cần xem cung Mệnh có sao Hình, Kỵ, Kình... hay không và cung nào có các sao vừa kể và cung nào có Cự Môn (mà Phá luôn luôn có Cự tại Nô, làm cho Phá chịu ảnh hưởng đến Nô Tử Phụ Huynh). Có chăng là Phá đem văn chương nói chuyện với các đối tượng kể trên cho là hình khắc ư? Cái đó cũng tùy người.. Cho nên chẳng có gì là phá cách cả. Hiểu sai, câu trên chưởi câu dưới. Câu dưới mắng lại câu trên.Tất cả cácsách khảo cứu có ai hài lòng đâu, kể cả sách lịch sử, địa lý... kể cả bản đồ trên Google... cách đây trên cả chục năm. (có tin không sự thật là thế đấy, nói thêm buồn). Kẻ ôm sách hận vì sách là quá bình thường. Do những sai lầm vô tình hay cố ý của người đi trước.
      Câu phú dưới. Thấy dễ gặp vì 72 người ắt có 1 “tước lộc vinh xương” (vinh xương: vẻ vang lâu dài). Thế là cụ cộng thêm XƯƠNG KHÚC Tả Hữu cho khó kiếm, mà cũng phù hợp. Không sai, vì đó là cách những nhag khảo cứu giỏi, có thể sống được bằng khả năng của mình.
  • ...................
    Vui vẻ và hạnh phúc với món ''tử vi '' nhé bạn