Chờ người (Lam Phương)
Chờ anh, chờ đến bao giờ.
Mấy thu thuyền đã xa bờ.
Nhiều đêm cô đơn nhìn cây trút lá.
Buồn quá cơn mưa hắt hiu.
Đưa hồn về trong cô liêu.
Tình anh lạc chốn mê rồi.
Nhớ chăng người cũng đi rồi.
Ngày vui mang theo một cơn gió lốc.
Lệ thắm không khơi cứ tuôn.
Ai còn nhớ đâu mà thương.
Thôi em ra đi về nơi xứ xa,
đêm đông cô đơn buồn cho kiếp không nhà,
lạnh giá rét mướt đời bạc phước không chồng.
Chỉ còn lại nhớ mong.
Mười năm trời chẳng thương mình,
Để anh thành kẻ bạc tình.
Cầu xin cho mây về vui với gió,
Dù có qua bao đắng cay,
Muôn đời ta vẫn chờ nhau.
NGƯỜI CHỜ.
Trên là Chờ Người có vẻ như là một nữ nhân chờ, và dưới đây dưới đây là 1 nam nhân chờ vợ, đau đớn còn hơn cả nữ nhân chờ.
Chờ nhau gìn giữ câu thề.
Lối xưa em đã quên về.
Nhiều khi được nghe 1 tin vui đến.
Cứ ngỡ em quay về đây.
Đâu ngờ chỉ gió với mây.
Chúng tôi sống tại Lăng Cô dưới chân đèo Hải Vân, thuộc tỉnh Thừa Thiên. Vợ tôi là Đinh Ngọc Đồng Âm. Hai vợ chồng mới lấy nhau 1 năm. Lần đầu tiên Đồng Âm sinh 3, thế là tôi có cùng lúc 3 đứa con. Đứa đầu là gái tên là Tử Vũ Liêm, đứa thứ nhì là CƠ ĐỒNG giống nàng như đúc, đưa thứ ba là thằng THÁI DƯƠNG. Thế là sinh đủ chòm TỬ VI. Hai năm sau nàng lại sinh 4. Lần này tôi lại đặt tên thằng PHỦ TƯỚNG, nhì là đứa con gái ÂM LƯƠNG, thằng Cự Môn, thằng út SÁT PHÁ THAM. Chỉ 2 lần sinh, nàng sinh cho tôi 7 đứa, 5 trai và 2 gái. Thế là sinh đủ 2 chòm sao chính tinh.
Vợ tôi than thở với tôi.
Anh à, em phải lên thành phố kiếm tiền để tăng thêm thu nhập không thể trông mong vào nông nghiệp và nuôi trồng thuỷ sản. Tôi bàn với vợ tôi, để tôi đi nhưng nàng lại cho rằng, tôi đi là tôi đi luôn. Tôi đành lòng để vợ tôi đi.
Thắm thoát từ ngày Đồng Âm đi đã hơn 15 lăm năm lẻ. Chẳng có một tin tức, tôi ôm sao LỰC SĨ làm kẻ đợi chờ, còn nàng là kẻ ra đi ôm theo ĐÀO HOA trôi giạt LƯU HÀ . Khỏi nói lòng cay đắng vô cùng, hoang mang nhiều ý nghĩ khi tốt, khi xấu, lúc lo lắng lại có lúc hoài nghi. Nào khi oán hận, lúc thì nhớ thương... Nghĩ ân hận để nàng ra đi. Hầu như tôi nếm đủ đủ thất tình trên cuộc đời. Cũng có lúc, có những tin tức nhưng chỉ là tin tức hư ảo.
Tôi luôn luôn gìn giữ câu thề. Lối xưa đường cũ sao em lại quên về.
Lòng em giờ đã thay rồi.
Thuỷ chung vất bỏ hết rồi.
Ngày đi cho tôi những lời gian dối
Lệ thắm cứ tràn trên môi.
Anh chờ anh đợi anh ơi!.
Tôi phát hiện ra một tình tiết quan trọng. Có những cái chúng ta có thể - có thể mà thôi - là có thể chờ đợi công danh Vũ Khúc, nhưng phải hoạt động như sao TỬ VI mới thành công, chứ chưa nói là thành đạt. Cái có thể đợi chờ nữa là đợi chờ thời cơ, THIÊN CƠ đến để nắm bắt đổi thay cho hợp lý. Còn đợi chờ người (NHẬT NGUYỆT) rất đau khổ và phức tạp. Như chờ địch dưới giao thông hào, chờ đợi người đi xa quay trở lại... tất cả đều hồi hộp như tôi vậy. Chứ chưa nói đến trường hợp nghe những câu... hờ hững, chết người. Ủa vẫn còn chờ đấy ư?
Nhiều khi tôi hoài nghi, nàng đã thay lòng đổi dạ. Sông núi còn có thể thay đổi, di dời huống gì lòng dạ con người, nắng sớm mưa chiều. Tên tuổi cũng thay đổi, tên nước, tên sông vui vui thay đổi theo mục đích riêng tư. Chỉ một câu nói thôi cũng có thể thay đổi tất cả. Thậm chí có thể đưa đến chiến tranh. Sự giả dối, thiếu chân thật vẫn tồn tại trong cuộc sống. Tại tôi dại chăng, cứ ngày đợi đêm chờ, cứ như NHẬT NGUYỆT ngộ LỰC SĨ...buồn kinh khủng khi viết lại những dòng này còn thấy hãi hùng.
Em ra đi về nơi xứ xa.
Anh nuôi con ở chốn quê nhà.
Lạnh giá rét mướt đời bạc phước vô cùng.
Chỉ còn ta với ta.
Nhiều khi giận dỗi chính mình.
Ước chi làm kẻ bạc tình.
Cầu xin cho em vẫn vui đây đó.
Dù có quên người đắng cay.
Muôn đời anh chẳng đổi thay.
Nhìn đàn con 7 đứa, thiếu mẹ lòng tôi se sắt. Mỗi lần chúng ăn cơm cứ y như chòm Đại hùng tinh, 4 đứa choáng hết cái mâm, 3 đứa còn lại ngồi rãi rác. Tôi chẳng biết trách ai chừ. Chẳng qua là trách số phận éo le xô đẩy, kiếp nạn làm kẻ đợi chờ. Tin tức về nàng hầu như biệt vô âm tín. Không giấu gì những đêm nhìn trăng sáng nước mắt chảy dài, vì tên nàng có nghĩa là trăng sáng trên cánh đồng, mà tên tôi là nóc nhà, mái nhà điêu tàn buồn bã vì... khóc. Kể sao cho hết nỗi buồn của kẻ đợi chờ.
Tôi vẫn luôn luôn cầu mong những điều may mắn đến với nàng. Còn tôi ư, đành vậy.
Từ khi học được chữ tình.
Đến nay thương tích đầy mình.
Em ra đi như người chiến thắng.
Anh nếm biết bao đắng cay.
Mà hơn thua thắng gì đây.
Cứ thế lâu ngày đau thương làm chai lỳ trái tim của kẻ đợi chờ. Thậm chí sợ hãi cả chữ tình, cứ ngỡ tình đời sao đen bạc đến thế. Tôi có vay đâu mà phải trả.
Từ nay nhìn thấy chữ tình.
Ngó lơ tôi đọc là Đình
Tờ inh tinh huyền Đình.
Tôi nghĩ chữ đình bình yên hơn. Muốn gì đi nữa cần có tin tức chính xác về nàng.
Một hôm vừa ra khỏi ngỏ, thoáng thấy một thanh niên ăn mặc rất mô đen đi về phía nhà tôi, hình như y để tóc dài, cột túm lại như đuôi gà, tôi không mấy ngạc nhiên vì đây thường có có khách du lịch đi lại. Tôi đi ngang không nhìn anh ta. Bỗng một tiếng gọi sau lưng.
- Anh Cơ Lương.
Người thanh niên gọi tôi, tất nhiên tôi quay lại.
- Xin lỗi, anh gọi tôi.
- Anh không nhìn ra em sao?
Tôi ôn nhanh những hình ảnh bạn bè từ thuở đi học, bạn bè hàng xóm... người này là ai mà có nét quen quen. Tôi đành thú thật.
- Tệ thật, mình không nhớ bạn là ai.
- Em là Đồng Âm của anh đây mà.
Nghe như sét đánh bên tai. Tôi sững người hầu như không tin vào lỗ tai mình, người thanh niên kia lại trùng tên với vợ tôi ư. Những âm thanh ấy không thể nào quên. người đàn ông lại lên tiếng.
- Em là Đăng Ngọc Đồng Âm vợ anh đây mà.
Từ ngạc nhiên này lại qua ngạc nhiên khác. Tôi im lặng sững người, khó tin người thanh niên kia lại là vợ tôi. Có chăng là ma quỉ, hay là tôi đang mơ. Tôi kín đáo véo đùi rõ là đau thật. Cái gì lạ kỳ như thê này, vợ tôi bỗng biến thành đàn ông, cái ngực lép kẹp một cách khó tin. Người thanh niên từ từ vén tay áo lên, lúc này giữa tôi và y chỉ cách nhau chưa tới 1 mét. Trên cổ tay bên phải, nơi người ta thường đeo đồng hồ, một hình xăm bản đồ Việt Nam . Hình xăm này chính tôi xăm cho nàng, còn nàng xăm cho tôi 4 chữ Việt Nam Muôn Năm trên cánh tay phải tôi. Nhìn hình xăm tôi biết đích thị là Đồng Âm của tôi. Không hiếu sao hồi đó chúng tôi sợ thất lạc nhau nên xăm như thế, ai ngờ hôm nay lại có tác dụng.
Bây giờ tôi mới dám nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông, đích thị là Đồng Âm rồi. Tự nhiên trong tôi dấy lên niềm xúc động, tôi run giọng hỏi.
- Sao em lại ra nông nổi này?
Tôi quan sát kỹ khuôn ngực của nàng, người từng làm mẹ của 7 đứa con. Nàng đang mặc chiếc sơ mi rất mỏng. Đồng Âm cười.
- Anh ngạc nhiên lắm sao?
- Quá lạ kỳ khó tin. Nếu như anh không nhìn thấy hình xăm. Tại sao em lại thay hình đổi dạng như thế này. Em hoá trang hay thay đổi giới tính?
Tôi vẫn tin vào 1 phần hy vọng nàng hoá trang khéo léo, bất ngờ lại nghe nàng nói.
- Em đã thay đổi giới tính rồi.
- Trời !
Tôi hoàn toàn thất vọng, mọi sự việc bất ngờ quá, vừa gặp lại vợ, nàng lại thay đổi thành đàn ông khiến tôi lúng túng, chuyển qua bực mình cáu gắt.
- Em làm trò quỉ quái gì thế.
Đáp lại thái độ của tôi nàng lại hỏi.
- Gặp em, anh phải mừng mới đúng, sao lại cáu gắt với em?
Tôi chưa kịp trả lời thì thằng Thái Dương đi tới, thấy chúng tôi nó lễ phép chào, chào bố và chú. Tôi ậm ừ, nó lại đi tiếp về nhà. Nàng hỏi tôi.
- Thằng Thái Dương phải không anh.
- Ừ, em đoán đúng đấy.
- Tình mẫu tử mà anh.
Thật khó tin người đàn ông đứng trước mặt tôi, tóc đuôi gà, quần bò, áo sơ mi tân thời, phong cách cử chỉ cứ y như dân chơi thời thượng. Lại mở miệng nói tình mẫu tử. Nàng lại tiếp.
- Về nhà nói chuyện đi anh.
- Không được. Tôi lạnh nhạt trả lời. Chúng ta tìm nơi nào nói chuyện. Anh chưa muốn cho các con biết chuyện này.
- Anh đi theo em.
Nàng tiến thẳng đến chiếc ferrari 2 chỗ ngồi cách đó không xa, loại này nhà tôi có đến 2 chiếc... đồ chơi, nên không lạ lùng gì. Nàng mở cửa và mời tôi lên. Tôi hỏi.
- Xe của ai.
- Xe của em, mua gần năm rồi.
Tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Như thế vấn đề tài chính của nàng rất thoải mái tại sao lại không về cùng với tôi nhỉ. Càng nghĩ càng bực mình. Tôi khó chịu ra mặt.
- Anh không hiểu em nghĩ gì trong đầu.
- Tại sao anh lại không vui khi gặp lại em?
Chúng tôi nói những câu không ăn nhập gì với nhau, và Đồng Âm trở nên bực bội. Bỗng nàng nổ máy. Chiếc xe bay vèo vèo trên mặt đường, kim đồng hồ luôn luôn trên con sô 100. Tôi hốt hoảng.
- Bộ em muốn giết anh sao?
- Hai chúng ta cùng chết. Không ai giết ai cả.
Trước mặt chúng tôi là đèo Hải Vân quen thuộc. Xe lên đỉnh đèo nàng đánh 1 vòng tròn trên đỉnh quay ra hướng Đà Nẵng. Nàng thắng kít một cái trước mặt tôi là vịnh Đà Nẵng từ độ cao gần 250 mét. Giọng lạnh lùng.
- Anh nói đi anh còn thương em không? Nếu không hai chúng ta cùng chết. Tại sao em về mà anh không vui? Nói đi.
- Em lui xe an toàn anh mới nói chuyện.
- Không.
- Thì anh không nói. Em muốn giết thì giết anh đi.
- Em không muốn giết anh, em muốn chết cùng anh thôi.
- Em lui xe lại 10 mét an toàn đường, cho các xe lên xuống rồi chúng ta nói chuyện. Em không thấy đây là khúc cua tay áo sao.
Hai tay nàng vẫn để thẳng trên vô lăng, lộ ra hình bản đồ Việt Nam đầy kỷ niệm. Chiếc xe lùi đúng 10 mét như ý tôi muốn. An toàn cho những chiếc xe khác. Tôi lên tiếng.
- Hừ, vui sao được. Tự nhiên anh có vợ bỗng nhiên như không có vợ.
- Nếu em trở về sau 15 xa cách, với hình hài một phụ nữ anh cho là vui?
- Tât nhiên.
Nàng bỗng nhiên trở nên dữ dằn:
- Anh là thằng ngốc, anh là thằng ngu... có vui, anh vui ngoài mặt nhưng trong lòng anh vẫn nghi kỵ lòng trong sáng của em. Đúng không, thằng ngu. Anh phải mừng mới đúng.
Tôi sáng tỏ một vấn đề, tôi ngộ ra như sao TRIỆT. Đúng thật, ai mà tin chuyện gì xảy ra trong 15 năm qua. Tôi vẫn chống chế.
- Anh vẫn muốn em sinh cho anh 2 đứa con nữa. Một đứa là Lộc Tồn và một đưa là Thái Tuế để anh phối hợp với 7 đứa kia tiện nghiên cứu, nhưng bây giờ anh thất vọng hoàn toàn.
- Anh chỉ cần thêm 2 đứa con nữa thôi phải không, để em kiếm 2 đứa con nuôi, đứa Lộc Tồn và đứa Thái Tuế, anh hài lòng chưa?
- Ừ, như thế cũng được. Em khỏi khổ sở vì sinh nở. Ờ nhỉ, tại sao mình lại không nuôi đẻ ra cho khổ. Chỉ ngần ấy thôi mà em hy sinh cả giới tính sao?
Nàng buồn buồn nói.
- Anh à, công việc của em, nếu là nữ dễ bị bọn CƠ NGUYỆT ĐỒNG LƯƠNG lợi dụng, bọn SÁT PHÁ THAM lạm dụng, bọn CỰ NHẬT dễ phản bội, bọn TỬ PHỦ VŨ TƯỚNG LIÊM lí lắc tráo trở. Nếu là nam em dễ giải quyết hơn.
Tôi lo lắng hỏi.
- Thế bọn phụ nữ có lợi dụng em không?
- Bộ anh ghen tương với giới nữ sao?
Nghe thế tôi nghĩ thầm, nếu nàng đồng tính thì sao nhỉ. Nàng nhìn tôi ánh mắt dịu dàng.
- Anh còn vướng bận gì nữa không, anh chỉ muốn em sinh đủ các sao năm tháng ngày giờ, chứ có thương yêu gì em đâu. Thôi chúng ta quay về nhà, em nóng lòng muốn về gặp con.
- Không, anh không còn bận lòng, nhưng em à, việc xuất hiện đột ngột của em, trong hình hài như thế này gây sốc cho các con chúng ta.
- Ý anh là em hoàn nguyên lại giới tính mới được gặp con hả?
- Không. Anh nghĩ... anh đang tìm cách giải thích dễ hiểu cho chúng nó. À, à anh tập trung chúng lại, giải thích văn tắt như thế này. Có 1 người phụ nữ do hoàn cảnh đi xa làm ăn, để bảo vệ trinh tiết đã hoán đổi giới tính. Theo các con, người phụ nữ ấy có đáng ngưỡng mộ, khâm phục không. Nếu chúng trả lời có, anh sẽ giới thiệu người phụ nữ đó là em, chờ chúng tán dương xong. Anh giới thiệu tiếp người này là mẹ các con đấy.
- Đúng rồi, đúng rồi. Hồi nảy đến giờ chỉ nghe anh nói câu này là được thôi. Nào anh hãy hôn em 1 cái, rồi chúng ta cùng về.
Nàng nghiêng má qua phía tôi, tôi hôn “thằng vợ” một cái chụt rõ kêu.
Nhiều khi tôi tự hỏi, tôi có phải là đồng tính luyến ái hay là không? Khi vợ tôi hình thức bên ngoài là phụ nữ nhưng hình hài lại nam giới. Nếu tôi không yêu “thằng vợ” của tôi nữa, tôi là kẻ bạc tình. Thôi đành yêu “thằng vợ “ vậy, cứ coi như, vợ tôi đau ốm bệnh tật không gần gũi nhau được. Nhờ thế tâm hồn tôi thanh, sạch, đẹp.
Một số bạn bè từng đã gặp vợ tôi, mấy ai ngờ đằng sau cuộc tình của tôi lại có chuyện ly kỳ.